Ám ảnh

Thứ Năm, 30 Tháng Mười Hai 20214:46 CH(Xem: 3550)
Ám ảnh


62m

Câu chuyện của cô bé V.A cứ ám ảnh tôi một cách kinh khủng. Liệu có phải tại vì tôi cũng có con gái, ở tuổi ấy? Không hẳn. Tôi nghĩ đến phận người.

Trên chuyến xe về quê sáng nay, trong đầu tôi vẫn không thoát khỏi ám ảnh ấy. Và tự dưng có hai nét cứ dội vào nhau trong trí não. Thứ nhất là nét giai điệu của nhạc đề (theme) cuốn film Rémi Sans Famille (Rémi - Không gia đình). Thứ hai là một nét ca từ trong bản Bohemian Rhapsody của Queen là “Mama, I don’t wanna die. I somtimes wish I’d never been born at all” (Mẹ ơi, con chưa muốn chết. Có đôi khi con ước mình không được sinh ra đời).

Những đứa trẻ đã chết có bao giờ muốn vậy đâu? Những đứa trẻ bơ vơ có khi nào ước gì chúng chưa bao giờ góp mặt.

Con người ta càng ngày càng trở nên cô độc hơn, cả thể lý (physically) lẫn tinh thần (mentally). Họ cô độc thể lý khi những người đồng hành trên cõi đời cứ rơi rụng dần. Họ cô độc tinh thần khi càng ngày họ càng thấy mình xa lạ trong một xã hội mỗi ngày một dịch chuyển gần hơn đến lãnh địa của sự ác.

Chúng ta có cô độc không mỗi khi nhìn quanh mình và thấy những cái ác, cái tà, cái vô luân… cứ nhởn nhơ và thậm chí, có khi còn hãnh diện trên những cái được xem là thành tựu của chúng. Còn những tiếng nói mang thiên lương và lương tri thì cứ lạc lõng, bơ vơ, giống như tôi mới đọc được những dòng rút ruột của một người anh trên facebook gần đây. Nó như một tiếng kêu thống khổ lọt thỏm trong vô hạn se sua và xô bồ vốn được tạo nên từ những thước đo vô liêm sỉ. Và anh ấy vẫn cứ rút ruột mình trong những bài đăng nhỏ nhoi như thế, như một tiếng nói lạc đi không kiếm tìm được đồng vọng nào.

Khi chúng ta lớn lên, già đi, mỏi mệt và những gần hơn với cô độc như tôi viết ở trên nhiều khi có thể khiến chúng ta có thể buồn nản nghĩ điều tương tự như lời hát của Queen. Và chúng ta cảm thấy mình bất lực, vô vọng, yếu đuối… Tuy nhiên ít ra, chúng ta còn là người trưởng thành, biết là tồn tại trong cái ác rất khó nhưng dù sao cũng luyện cho mình được đôi chút kỹ năng để đối phó.

Còn những đứa trẻ thì sao? Đa số những đứa trẻ sinh ra, lớn lên không cô đơn khi quanh chúng có đủ đầy vòng tay của gia đình. Nhưng vẫn có những đứa trẻ đã phải cô đơn, và bơ vơ, trơ trụi ngay từ khi còn là tấm bé. Có bao giờ chúng nghĩ như lời hát của Queen ở trên hay không nhỉ?

Chúng ta không nên nói về số mệnh nữa. Mà hãy nói về sự ác đang nghiễm nhiên làm chủ tinh cầu này. Trong sự trỗi dậy của nó, bản thân chính mình có lỗi hay không, mỗi khi mình thờ ơ một chút.

Thử tự hỏi chính mình: Có bao giờ bạn cảm thấy cô đơn?

HÀ QUANG MINH 30.12.2021

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Thứ Ba, 07 Tháng Mười Một 20171:30 SA
Tháng Bảy1954, hiệp định Giơ-neo [Genève, tiếng Pháp] được ký kết, hứa hẹn mang lại hoà bình nhưng lại chia cắt đất nước theo sông Bến Hải, ranh giới phía Nam của tỉnh nhà.
Thứ Hai, 06 Tháng Mười Một 20178:00 CH
Thằng Nhứt chở Ty Na đến đón Jenny, bạn của Ty Na và thằng “Tùng bóng”, lối xóm của Ty Na muốn đi theo chơi chung cho vui. Cả bọn bốn đứa có hẹn chiều nay ra khu Việt Nam
Thứ Tư, 01 Tháng Mười Một 20177:21 CH
Đã 3 năm, Nguyễn có cái tiệm nhỏ, bán nữ trang loại rẻ tiền, nằm trong một căn phố lớn chia làm ba gian,...
Thứ Tư, 01 Tháng Mười Một 20178:35 SA
Những năm cuối thập niên 80 của thế kỷ trước, khi đó tôi còn là cậu học trò trung học ở một vùng quê nghèo của xứ Ninh Thuận
Thứ Ba, 31 Tháng Mười 20177:20 CH
Hơn 1 năm sau, tôi may mắn thoát ra khỏi thiên đàng xã hội chủ nghĩa Việt Nam, nơi “đáng sống thứ 2 trên thế giới”
Thứ Tư, 10 Tháng Giêng 201811:10 SA
Tôi đang cố tình quên anh, vì để làm được điều này tôi nhất định tạm ngưng không gửi bài đến tờ báo do anh phụ trách hoặc giở đọc những trang báo có bài viết của anh
Thứ Ba, 31 Tháng Mười 20178:00 CH
Chúng tôi quyết định về thăm nhà khi cô em tôi cho hay sức khoẻ không mấy khả quan của mẹ tôi.
Thứ Hai, 30 Tháng Mười 20174:20 CH
Quê tôi bên bờ sông* Chợ Gạo. Người bạn nhỏ cùng trường, Nguyễn Thị Sứ đã viết về quê hương thân mến:
Thứ Năm, 26 Tháng Mười 20175:52 CH
Cát bụi rồi sẽ trở về với cát bụi. Thế thì tiếc làm chi các xác thân tạm bợ này! Nếu sau khi mình ra đi mà vẫn còn có ích cho người khác thì đó chính là một niềm an ủi và hạnh phúc