Tối mồng 4 Tết ngồi đọc bài “Bản quyền bản yêu sách 8 điểm năm 1919 thuộc về ai?” Tác giả Lê Bá Vận.
Mặc dù những chi tiết từng đọc qua đâu đó, từ lâu nên không thể nhớ hết. Bâng khuâng chợt nhớ nghĩ đến ngày mai Kỷ niệm Đống Đa mùng 5 Tết mỗi năm, buồn cho đất nước bao giờ mới có được một Đại Đế Quang Trung, Một thiên tướng Hưng Đạo...Thao thức một lúc rồi tựa ghế mà ngủ lúc nào không hay. Thấy mình đang đứng bên bến sông, quay lại phía sau, có tượng đài cao lớn, mơ hồ nhận ra đây là tượng Đức Thánh Trần, chậm rãi bước tới dưới chân tượng, quỳ xuống lạy, trán chạm mặt nền lạnh, không ngóc đầu lên được, nước mắt cứ chảy ròng ròng, bèn thầm khấn “Cả thế hệ chúng con thật có trọng tội đã để cho một tên Tầu cộng đội lốt dẫn dắt cả dân tộc vào đường nô lệ khốn cùng chưa có lối thoát ra, uổng phí công lao của các đấng tiền nhân như Ngài đã vun bồi, gìn giữ...”
Bỗng nghe tiếng động dưới chân tượng, gượng ngẩng đầu lên, sởn gai ốc khi thấy đôi mắt ngài rực sáng, miệng như mỉm cười, một cánh tay chỉ ra sông. Tôi nói nhỏ đủ để nghe “Thằng đại gian tự sánh nó như thế nầy:
Vịnh Trần Hưng Đạo
Bác anh hùng tôi cũng anh hùng
Tôi bác cùng chung nghiệp kiếm cung
Bác thắng quân Nguyên thanh kiếm bạc
Tôi trừ giặc Pháp ngọn cờ hồng
Bác đưa một nước qua nô lệ
Tôi dắt năm Châu tới đại đồng
Bác có linh thiêng cười một tiếng
Rằng tôi cách mạng đã thành công!
Thưa ngài hắn lấy tên là Hồ chí Manh là đứa ít học nên đã bắt văn nô bồi bút nặn ra mấy câu trên, cúi xin ngài ban cho con ý chỉ.”
Đôi mắt ngài bỗng tối sầm lại, môi mím chặt “Hừ!” một tiếng lớn đầy giận dữ. Hoảng hồn tỉnh dậy. Chỉ là giấc mơ! Ngồi nghĩ ngợi tới sáng cũng không thể đoán ra ý chỉ của Thánh trong giấc mơ, nên tự diễn ngôn:
“Lời Thánh phán”?
Chính mi là đứa đại gian hùng
Xảo trá, biết gì kiếm với cung
Mặt chuột tai dơi nhờ trát phấn
Tâm xà, trí cáo được tô hồng
Từng gây máu thắm mờ sông núi
Đã tạo xương khô trắng ruộng đồng
Thiên hạ không đui: đừng phét lác
Gian tà: lấy tội kể là công!
Không biết có đúng ý chỉ của Thánh không. Xin tạ tội.
Ndân