Con gái Huế

Thứ Tư, 07 Tháng Mười Một 20184:12 CH(Xem: 8763)
Con gái Huế

Nếu như cho tôi một điều ước thì Huế là nơi tôi sẽ chọn để trở về, bởi từ nơi đó tôi đã bỏ lại căn nhà cổ kính trong Thành Nội, nơi có những mùa sen hồng nở đầy giữa hồ Tịnh Tâm, màu xanh của lá, xanh ngan ngát cả tuổi thơ tôi, có đôi mắt ai sáng trong hiền lành ngập ngừng nhìn theo khi mỗi bước chân tôi đi ngang con đường nhỏ có những cây khế già đang trổ mùa bông trái nặng trĩu cành.

Đã lâu tôi chưa về lại Huế, kể từ buổi sáng nơi dãy ghế chờ đợi trước giờ lên máy bay, có người không che giấu nổi cảm xúc trong đôi mắt đỏ hoe đến lúc chực vỡ oà thì chỉ còn lại đôi ba giây phút quấn quýt tay nắm trong tay, con trai Huế tình cảm cũng mềm như dòng sông Hương.

Thành phố cho tôi tuổi trẻ dễ thương trong quán chè ngọt lịm trên môi nhau, con gái Huế không điểm trang để làn da đẹp tự nhiên như màu hoa ngọc lan trắng ngần, những ngày tháng bình yên ban đêm cửa sổ mở hé cho hương hoa cả khu vườn len nhẹ vào phòng ướp trên chăn gối trên mái tóc thề đen mượt trải dài như một dòng suối.

ConGaiHue
(Ảnh minh họa qua picssr.com)

ADVERTISEMENT

Trong vùng không gian đó có tiếng đàn guitar mênh mông xuyên suốt qua trong ký ức vào những đêm trăng rằm sáng soi đổ bóng xuống thành quách cổ xưa… ru mãi ngàn năm, dòng tóc em buồn bàn tay em năm ngón ru trên ngàn năm… trên mùa lá xanh ngón tay em gầy nên mãi ru thêm ngàn năm… ru mãi ngàn năm bàn tay em trau chuốt thêm cho ngàn năm cho vừa nhớ nhung… có em dỗi hờn nên mãi ru thêm ngàn năm…

Yêu Huế nên yêu luôn những dòng nhạc của Trịnh Công Sơn không bởi vì ông là con trai Huế mà bởi những từ ngữ của ông khi viết về tình yêu đẹp như con gái Huế và khi đứng trước sự chia lìa trái tim con gái Huế cũng bật ứa rất âm thầm với những chịu đựng bão tố được giấu kín tận đáy tâm hồn.

Huế có những buổi chiều mưa bay, những hạt mưa đan nhau rũ ướt cả thành phố, những chiếc áo mưa màu tím, màu trắng bay khắp cả phố phường như những bông hoa chao lượn giữa màu trời đang dần dần đi vào tối, cái khoảnh khắc đó giống như một bức tranh đẹp đầy sống động trước đôi mắt của một nhà hoạ sĩ bởi từ một góc độ nào Huế cũng trở thành những bức tranh có bề sâu hun hút và đi thật nhẹ nhàng vào cái nhìn của bất cứ ai đã có lần bước chân đến Huế.

Tôi chọn nơi đây để trở về bởi Huế chưa hề thay đổi trong tôi, người ta chỉ có thể thay đổi bộ mặt bên ngoài đã làm cho Huế của tôi mất đi ít nhiều nét cổ kín tự ngàn xưa, nhưng Huế không bao giờ mất đi cái dáng vẻ đài các thanh thoát toát ra từ nơi con gái Huế và màu tím Huế khi đi giữa một ngày nắng mơ vàng…

Tác giả: Màu Hoa Khế

Đăng lại từ Facebook Kết Nối Huế Thương
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Thứ Ba, 07 Tháng Mười Một 20171:30 SA
Tháng Bảy1954, hiệp định Giơ-neo [Genève, tiếng Pháp] được ký kết, hứa hẹn mang lại hoà bình nhưng lại chia cắt đất nước theo sông Bến Hải, ranh giới phía Nam của tỉnh nhà.
Thứ Hai, 06 Tháng Mười Một 20178:00 CH
Thằng Nhứt chở Ty Na đến đón Jenny, bạn của Ty Na và thằng “Tùng bóng”, lối xóm của Ty Na muốn đi theo chơi chung cho vui. Cả bọn bốn đứa có hẹn chiều nay ra khu Việt Nam
Thứ Tư, 01 Tháng Mười Một 20177:21 CH
Đã 3 năm, Nguyễn có cái tiệm nhỏ, bán nữ trang loại rẻ tiền, nằm trong một căn phố lớn chia làm ba gian,...
Thứ Tư, 01 Tháng Mười Một 20178:35 SA
Những năm cuối thập niên 80 của thế kỷ trước, khi đó tôi còn là cậu học trò trung học ở một vùng quê nghèo của xứ Ninh Thuận
Thứ Ba, 31 Tháng Mười 20177:20 CH
Hơn 1 năm sau, tôi may mắn thoát ra khỏi thiên đàng xã hội chủ nghĩa Việt Nam, nơi “đáng sống thứ 2 trên thế giới”
Thứ Tư, 10 Tháng Giêng 201811:10 SA
Tôi đang cố tình quên anh, vì để làm được điều này tôi nhất định tạm ngưng không gửi bài đến tờ báo do anh phụ trách hoặc giở đọc những trang báo có bài viết của anh
Thứ Ba, 31 Tháng Mười 20178:00 CH
Chúng tôi quyết định về thăm nhà khi cô em tôi cho hay sức khoẻ không mấy khả quan của mẹ tôi.
Thứ Hai, 30 Tháng Mười 20174:20 CH
Quê tôi bên bờ sông* Chợ Gạo. Người bạn nhỏ cùng trường, Nguyễn Thị Sứ đã viết về quê hương thân mến:
Thứ Năm, 26 Tháng Mười 20175:52 CH
Cát bụi rồi sẽ trở về với cát bụi. Thế thì tiếc làm chi các xác thân tạm bợ này! Nếu sau khi mình ra đi mà vẫn còn có ích cho người khác thì đó chính là một niềm an ủi và hạnh phúc