Văn minh ơi! Bao giờ cho đến… ngày xưa?

Thứ Tư, 05 Tháng Hai 20206:00 SA(Xem: 5761)
Văn minh ơi! Bao giờ cho đến… ngày xưa?

Văn minh ơi! Bao giờ cho đến… ngày xưa?

Trần Quốc Quân

Tôi vừa đọc xong bài phóng sự của cộng tác viên Amy Qin đăng trên tạp chí lừng danh The New York Times viết về “Khủng hoảng khám và chữa trị coronavirus trong thành phố Vũ Hán.”

Đọc tên và xem ảnh tác giả bài viết, tôi đoán cô là người Trung Quốc. Cô có thể đang sống trên đất nước mình, có thể ở Mỹ, thậm chí có thể là người Mỹ gốc Hoa. Tôi thấy không cần thiết phải bỏ thời gian vàng ngọc của mình để điều tra về tác giả.

Đọc bài viết của Amy Qin, tôi có cảm giác Vũ Hán trung tâm vùng dịch viêm phổi cấp chủng virus corona mới, dưới ngòi bút (bàn phím) mô tả của cô hiện lên như một thành phố chết, tê liệt, hoang tàn, đâu đâu cũng chỉ vang lên những lời ta thán như “trong ngày tận thế.”

Nào là “tôi phải xếp hàng đợi 7 tiếng liền bên ngoài bệnh viện trong giá lạnh với hy vọng được xét nghiệm coronavirus“, nào là “mẹ tôi không được điều trị mà phải tự cách li tại nhà“, nào là “Vũ Hán đã bị khóa chặt, thành phố bị niêm phong và hầu hết giao thông công cộng bị ngăn cấm“, nào là “xe cứu thương rất khó gọi, trong những ngày này, gọi đến số 120 thì được trả lời rằng đang có hàng trăm người xếp hàng đợi xe“, nào là “chỉ các bệnh nhân có triệu chứng nghiêm trọng mới được ban quản lý khu phố gắn cờ, sắp xếp vận chuyển bằng xe cứu thương“…

Với thành phố có tới 11 triệu dân, trung tâm vùng dịch, mỗi ngày Vũ Hán có tới hàng triệu tiếng kêu la từ bên trong vọng ra “Chúng tôi sắp chết, chúng tôi không được chăm sóc, chúng tôi không được nhập viện… ”

Với thành phố có tới 11 triệu dân, trung tâm vùng dịch, lại bị cách li với thế giới bên ngoài thì việc quá tải về khả năng chăm sóc y tế so với nhu cầu tăng cao đột biến là đương nhiên.

Với thành phố có tới 11 triệu dân, trung tâm vùng dịch, có khi chỉ vì hoảng hốt, dù chưa phải là con bệnh nhưng hàng triệu cư dân của thành phố này, ai cũng muốn được khám và điều trị trước người khác.

Trong tình thế nguy cấp, sự hỗn loạn vì không được chăm sóc y tế tử tế, theo mong muốn là điều khó tránh khỏi, bởi chênh lệch cung – cầu vào thời khắc này quá khắc nghiệt.

Lúc này là lúc dư luận cần nhìn vào cuộc chiến giành lại sự sống, chống lại bệnh dịch của Vũ Hán ở góc độ tích cực hơn là tiêu cực. Lúc này là lúc người dân Vũ Hán cần sự thông cảm, chia sẻ và sự trợ giúp của cả thế giới, chứ không phải lòng thương hại trên truyền thông và bàn phím. Nhưng lúc này hơn bao giờ hết, người dân Vũ Hán phải mở lòng bao dung, vị tha, cao thượng trên tình đồng loại thay vì giành giật, cấu xé nhau.

Vụ Vũ Hán trong cơn nguy cấp chống lại virus Corona hiện nay khiến tôi nhớ lại vụ con tàu Titanic đang dần chìm cách nay hơn 1 thế kỷ qua lời kể của Charles viên thuyền phó.

“Phụ nữ và trẻ em lên trước!”

Khi mệnh lệnh vừa vang lên, nhiều người rời thuyền cứu hộ, họ lặng lẽ bước ra phía sau châm điếu thuốc và hút. Charles không thấy bất kỳ một phụ nữ hay trẻ em có ý định bỏ lại những người đàn ông thân yêu của họ. Tất cả mọi người dường như rất bình tĩnh… trước cái chết… dù đó là một thương nhân nổi tiếng hay người hầu.

Và trong cái đêm định mệnh chìm tàu Titanic ấy, có biết bao tấm gương nhường chỗ cho nhau lên các con thuyền cứu hộ rất cảm động khác nữa.

Khi đuôi tàu bắt đầu chìm xuống nước, Charles đã nghe thấy vào khoảnh khắc cuối cùng, khoảnh khắc của sinh ly tử biệt, những lời yêu thương vang lên: “I love you! I love you!”

Trong bức màn đêm đen tối nhuốm đẫm đau khổ và chia ly, tinh thần quý tộc nổi lên như ngọn đuốc rực sáng, khắc họa nên một tuyệt tác vĩ đại về nhân cách và đạo đức con người.

Văn minh ơi! Bao giờ cho đến… ngày xưa?

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Thứ Năm, 30 Tháng Mười Một 20176:00 CH
(HNPD) Phú ông thông báo đó đây là sẽ gả ái nữ cho một bậc thư sinh tài hoa, phong độ, không cần giàu tiền, giàu của...
Thứ Tư, 29 Tháng Mười Một 20176:00 SA
(HNPD) Đàn ông rửa bát, quét nhà Vợ gọi thì dạ, thưa bà em đây... Nghe nó thảm lắm. Trừ phi giúp vợ, vì vợ bận quá...
Thứ Ba, 28 Tháng Mười Một 20176:00 SA
(HNPD) Tôi cũng có một nỗi buồn không phá bỏ được, nhưng trong cái nỗi buồn to lớn ấy, tôi vẫn có những niềm vui, mới là...kỳ quái.
Thứ Hai, 27 Tháng Mười Một 20176:00 SA
(HNPD) Giai phẩm "Lá Cải" là thửa vườn mây, là sân nắng rỡ ràng sắc hoa cải, là nơi tập trung phẩm chất tốt đẹp của những món ăn tinh thần lành mạnh, tươi mát, đầy tính dân tộc, tha thiết yêu thương... tràn đầy sức sống...
Chủ Nhật, 26 Tháng Mười Một 20176:00 SA
(HNPD)... tôi phải thưa trước rằng, những người bình thường có nhân cách sống, đã đầy đủ làm một chính nhân quân tử rồi...
Thứ Bảy, 25 Tháng Mười Một 20176:00 SA
(HNPD) Thông cảm được nỗi buồn của huynh đệ chi binh từ hàng niên trưởng tới đàn em cấp nhỏ nhất, tân binh quân dịch đi nữa, vẫn mong gặp gỡ nhau trên giai phẩm " Lá Cải " này.
Thứ Sáu, 24 Tháng Mười Một 20176:00 SA
(HNPD) Nói theo thời đại là tư duy bị phá hủy hay phá sản cũng vậy, tôi khơi lại ngọn lửa thơ tình, để trang trải nỗi lòng bi thiết sau 30-4-1975.
Thứ Năm, 23 Tháng Mười Một 20176:00 SA
(HNPD) Tất cả những điều tôi muốn đề cập tới ở trên, chỉ để khẳng định anh tôi, đại tá Cao Văn Ủy và quý ông, huynh đệ chi binh QL/VNCH là chiến đấu cho lý tưởng Quốc gia Tự do.
Thứ Tư, 22 Tháng Mười Một 20176:01 SA
(HNPD) Nghe cái tên Benson là quý vị biết ngay bố nó phải tên Ben, vì quả tình bố nó tên Bình 100% VN, là con trai thứ hai của tôi, nhưng đi học rồi đi làm ở Mỹ, đã kêu bình thường là Ben Duong.
Thứ Ba, 21 Tháng Mười Một 20176:00 SA
(HNPD) Tất nhiên còn số văn nhân thi sĩ khác nữa, nhưng xin phép để dịp viết khác, vì hôm nay tôi chỉ định viết ít dòng về vị đại phu Hoàng phái Tôn thất Niệm, mà cũng hơn một lần, tôi có dịp diện kiến.