DƯỚI GÁC CHUÔNG NHÀ THỜ - CAO MỴ NHÂN

Thứ Sáu, 19 Tháng Mười 20186:00 SA(Xem: 7226)
DƯỚI GÁC CHUÔNG NHÀ THỜ - CAO MỴ NHÂN
           636754176200960181zz22

DƯỚI GÁC CHUÔNG NHÀ THỜ   -   CAO MỴ NHÂN 

Có những mơ ước rất  bình thường, mà mãi đến cuối đời, người ta cũng không đạt được, không phải tốn phí hay khó khăn gì, mà chỉ vì chưa tiện, hay kẹt một tích tắc,một lưỡng lự chẳng hạn . 
Gia đình chị tôi ở khu nhà thờ Ba Chuông, như lâu nay tôi vẫn kể chuyện ... tầm phào, thì hoá ra lại là nơi ... đụng độ của nhiều suy nghĩ ...đặc biệt, quanh cái gác Chuông nhà thờ Thánh Thomas, của người dân giáo xứ Đa Minh rất là ngoan đạo. 
Sự kiện kính Chúa , yêu Người , cứ lan tỏa cao vời, mênh mông, khi những hồi chuông vào Lễ hay tan Lễ, vang lên. Khiến ai cũng cảm thấy không gian như rộng hẳn ra, thời gian như đứng lại , Tâm hồn bình yên chi lạ . 
Có thời gian tôi phải tá túc ở nhà chị tôi , sau khi đi tù cải tạo về . Tôi cứ như là xa lánh mọi người, để không ai làm phiền mình . ..
Buổi trưa tôi thường vô nhà thờ, lặng lẽ ngồi ở một góc khuất , cầu xin Đấng Tối Cao, cho gia đình tôi vượt qua được những khó khăn.
Tôi ngồi mãi, như là đợi trái đất ngừng xoay, để Chúa ngó thấy những nỗi khổ của tôi rõ ràng hơn. Bấy giờ vốn liếng đã vơi dần, mà vẫn chưa tìm được một lối thoát, khả dĩ an tâm kiếm kế sinh nhai . 
Mấy tiếng sau thì giờ nguyện bắt đầu, nên lòng nhà thờ đã đầy ắp chiên lành . 
Hồi chuông nhà thờ lại vang lên ...
Ai cũng có cảm tưởng tiếng chuông trong sáng, phá tan dần những niềm đau khổ, những nỗi ưu tư, trả lại sự bình yên cho mọi người...
Tôi đã rời nhà thờ, về lại nhà, bà chị tôi thầm thì: 
Bà Tuyển, ở cạnh nhà của chị tôi, có lẽ sắp được Chúa gọi đi rồi , lân bang hàng xóm tới lui thăm viếng , 
Nên chị em tôi cũng qua thăm một chút . 
Nụ cười của người bịnh héo hắt nhưng vẫn nở ra đón mừng khách viếng . Chồng bà lặng lẽ ngồi bên cạnh giường, vẻ tuyệt vọng . 
Bà nói với chị tôi, rằng ở ngoài Bắc có cái món canh rau cải xanh nấu với giò sống, hay nấu với thịt nạc băm, hoặc sườn non , ngon lắm . 
Thủa trước chiến tranh, còn thỉnh thoảng được ăn , chứ gần hai chục năm rồi , chưa hề ăn lại, e tới chết cũng vẫn nhịn thèm thôi . 
Bà gốc Hà Nội, không di cư vào Nam năm 1954, rồi lấy chồng là một người Nam tập kết, nay trở về quê chồng, được vài năm thì đau nặng luôn. 
Người chồng Nam Bộ của bà tính buông tuồng, thản nhiên trước lòng ước mơ của vợ sắp mất, ông ta nói : 
Bà ấy cầu kỳ quá, sao không ăn hủ tíu thịt heo, hay bún mọc cũng có giò sống, mà cứ muốn hoài cái tô canh rau cải tầm thường vậy . 
Hình như chị tôi về nhà mà ...băn khoăn mãi, bấy giờ đã chiều tối , nên tự hẹn là sáng sau sẽ đi chợ mua rau cải và giò sống nấu canh kiểu Bắc xưa , biếu bà hàng xóm. 
Tất nhiên chị tôi nhớ, vì sáng nào chị cũng phải đi chợ , gần nhà thôi, định bụng không có giò sống, chị sẽ mua thịt nạc về giã cho nhuyễn, tức là thêm việc giã giò, rồi thực hiện canh rau cải nấu giò sống như bà láng giềng hẩm hiu đang gần đất xa trời, ước mong được ăn cơm gạo  tám thơm với canh rau cải xanh nấu giò sống nóng bỏng thủa Hà Nội xa xôi nào. 
Khi cơm nóng, canh sốt vừa đặt vào cái khay nhỏ, chị tôi sắp sửa mang qua nhà bà hàng xóm đau ốm nghiệt ngã đó, thì tiếng khóc nhà  bên cạnh vẳng sang, và khu xóm bắt đầu có tiếng xôn xao , bà Tuyển đã qua đời thật rồi. 
Tôi vẫn tiếp tục đi nhà thờ buổi trưa, hai cánh cửa lớn "nhà Chúa" vẫn mở toang, chuyện nhà hàng xóm nào có gì vui, cuộc sống tôi vẫn đầy lo lắng .
Cha xứ đang nói chuyện gì với khách , một trong mấy người khách có quen tôi, nhưng sao anh ta trông thấy tôi mà lơ thế, còn có vẻ vội vã lắm ...
Nhìn theo bóng dáng bạn ta, như có điều gì ...khủng khiếp lắm , tôi thấy lòng bình yên, đâu phải chuyện của mình mà thắc mắc ...
Cha bảo rằng mẹ người "vội" đó vừa rời trại tị nạn, tới Mỹ, thì phải vô nhà thương cấp cứu và đi rồi . Anh ta không thể xin xuất cảnh được. Đành xin lễ, cầu nguyện , chúc phúc ở đây. 
Một lần nữa , tôi lại thấy lòng thật  bình thản. 
Có lẽ chỉ cần sống tốt, sống lành , mọi sự để Thượng Đế sắp xếp . Cha cười thật hồn nhiên: ngay đến Cha , là Linh mục , cũng cần sống tốt , đặt mình trọn vẹn vào tay Chúa, tinh thần sẽ sáng hẳn ra  ...
Hồi Chuông nhà thờ rộn rã như reo vui, vang xa ...

  CAO MỴ NHÂN (HNPD)

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Thứ Năm, 30 Tháng Mười Một 20176:00 CH
(HNPD) Phú ông thông báo đó đây là sẽ gả ái nữ cho một bậc thư sinh tài hoa, phong độ, không cần giàu tiền, giàu của...
Thứ Tư, 29 Tháng Mười Một 20176:00 SA
(HNPD) Đàn ông rửa bát, quét nhà Vợ gọi thì dạ, thưa bà em đây... Nghe nó thảm lắm. Trừ phi giúp vợ, vì vợ bận quá...
Thứ Ba, 28 Tháng Mười Một 20176:00 SA
(HNPD) Tôi cũng có một nỗi buồn không phá bỏ được, nhưng trong cái nỗi buồn to lớn ấy, tôi vẫn có những niềm vui, mới là...kỳ quái.
Thứ Hai, 27 Tháng Mười Một 20176:00 SA
(HNPD) Giai phẩm "Lá Cải" là thửa vườn mây, là sân nắng rỡ ràng sắc hoa cải, là nơi tập trung phẩm chất tốt đẹp của những món ăn tinh thần lành mạnh, tươi mát, đầy tính dân tộc, tha thiết yêu thương... tràn đầy sức sống...
Chủ Nhật, 26 Tháng Mười Một 20176:00 SA
(HNPD)... tôi phải thưa trước rằng, những người bình thường có nhân cách sống, đã đầy đủ làm một chính nhân quân tử rồi...
Thứ Bảy, 25 Tháng Mười Một 20176:00 SA
(HNPD) Thông cảm được nỗi buồn của huynh đệ chi binh từ hàng niên trưởng tới đàn em cấp nhỏ nhất, tân binh quân dịch đi nữa, vẫn mong gặp gỡ nhau trên giai phẩm " Lá Cải " này.
Thứ Sáu, 24 Tháng Mười Một 20176:00 SA
(HNPD) Nói theo thời đại là tư duy bị phá hủy hay phá sản cũng vậy, tôi khơi lại ngọn lửa thơ tình, để trang trải nỗi lòng bi thiết sau 30-4-1975.
Thứ Năm, 23 Tháng Mười Một 20176:00 SA
(HNPD) Tất cả những điều tôi muốn đề cập tới ở trên, chỉ để khẳng định anh tôi, đại tá Cao Văn Ủy và quý ông, huynh đệ chi binh QL/VNCH là chiến đấu cho lý tưởng Quốc gia Tự do.
Thứ Tư, 22 Tháng Mười Một 20176:01 SA
(HNPD) Nghe cái tên Benson là quý vị biết ngay bố nó phải tên Ben, vì quả tình bố nó tên Bình 100% VN, là con trai thứ hai của tôi, nhưng đi học rồi đi làm ở Mỹ, đã kêu bình thường là Ben Duong.
Thứ Ba, 21 Tháng Mười Một 20176:00 SA
(HNPD) Tất nhiên còn số văn nhân thi sĩ khác nữa, nhưng xin phép để dịp viết khác, vì hôm nay tôi chỉ định viết ít dòng về vị đại phu Hoàng phái Tôn thất Niệm, mà cũng hơn một lần, tôi có dịp diện kiến.