Tình hình dịch bệnh có chiều hướng giảm dần, Hoa Đà đang tính nghỉ ngơi vài hôm đưa vợ đi chơi thì Lữ Bố cưỡi Xích Thố chở Điêu Thuyền tới khám bệnh.
Lữ Bố mếu máo nói: -Điêu phu nhân nhà ta tự dưng nổi điên đứng giữa trường đua ngựa tuyên bố mình là người sống bằng não? Nàng mới từ tâm dịch trốn về nhà. Hoa Đà tái mặt, nhưng vốn quen chữa mấy ca cho bệnh nhân "có não", Hoa Đà lập tức lấy lại bình tĩnh. Giống Quan Công ngày xưa một tay cạo xương, một tay chơi cờ ca rô, Hoa Đà áp dụng ngay biện pháp này chữa bệnh cho Điêu Thuyền. Điêu Thuyền một tay cầm micro hát karaoke líu lo yêu đời, tay kia bốc xoài lắc ăn như mụ chửa thèm chua mặc dân tình đang cầu nguyện cho Điêu phu nhân không mắc dịch. Sau khi test các kiểu, Hoa Đà nhẹ nhỏm cả người: -Phu nhân không có não lại tưởng mình có não. Bệnh này cũng dễ trị. Tướng quân về nhà vả phu nhân rớt hết răng là khỏi bệnh. Đỡ phiền hà chúng sinh trong mùa dịch.
Lữ Bố lạy tạ cám ơn rồi đưa Điêu Thuyền tới bệnh viện răng hàm mặt trước khi áp dụng phương pháp chữa bệnh cho nàng. Hoa Đà đang tính thu dọn y cụ về nhà với vợ thì tiếng ngựa hí vang trời. Đoàn ngựa xe cả chục chiếc, tiền hô hậu ủng. Tây Thi ho sù sụ bước xuống xe ngựa, nhìn là biết thành phần Rich Kid mười phần quý tộc, sang chảnh. Từ xa thấy Tây Thi, Hoa Đà đã ớn lạnh. Hoa Đà liền thăm bệnh: -Ho như chó sủa vầy sao không bịt khẩu trang? Tây Thi mắt lệ long lanh chẳng thèm dấu diếm: -Ta ho từ Luân Đôn ho về Pa-ri, ta ho từ Pa-ri ho sang I-ta-li nào phải tới nhà thần y mới ho? Hoa Đà ớn lạnh cả xương sườn. Hơi nóng toát ra từ Tây Thi hừng hực. Hoa Đà đổ mồ hôi hột: -Ngươi còn sốt nữa, sao lại đi lung tung? Tây Thi cười ngặt nghẽo: -Ta sốt từ nhà ga, sốt vào quán bar, sốt từ quán bar sang trung tâm thương mại. Sốt cả tuần nay đâu phải đến nhà thần y mới sốt. Hoa Đà nghe vậy thì xón đái trong quần: -Ngươi không có não à? Triệu chứng vầy là mắc dịch rồi, sao lại còn đi chung cả đám người tới đây? Tây Thi nhoẻn miệng cười: -Ta mất não tại I-ta-li. Ta đã gặp papa, gặp cả soái ca, giao lưu với cả đám mafia, nay ta mới tới nhà Hoa Đà. Hoa Đà suýt chết ngất. Thần y la làng: -Cách ly, cách ly hết cho ta. Cách ly luôn cả ta. Cả thiên hạ sẽ loạn lên vì ả mất não này. (Giờ chỉ còn biết vái ông địa cầu cho Dương Quý Phi và Vương Chiêu Quân vẫn khỏe đẹp như cô gái Hà Lan).
*************
Giết người vì mâu thuẫn chọn bài hát karaoke
Quảng TrịÔng Nguyễn Thanh Thiên bị phạt 13 năm tù do đâm chết người trong lúc hát karaoke tại tiệc tân gia của hàng xóm.
Bản án ngày 11/3 của TAND Quảng Trị xác định ngày 14/4/2019, ông Nguyễn Thanh Thiên (52 tuổi, trú xã Cam Thuỷ, huyện Cam Lộ) và Lê Văn Hướng (48 tuổi) đến ăn mừng nhà mới tại một gia đình cùng thôn.
Khoảng 18h, khách về hết, chỉ còn lại hai người và chủ nhà hát karaoke ở sân. Do tranh giành chọn bài hát, ông Thiên và Hướng ném ghế vào nhau. Bất ngờ, ông Thiên lấy dao bấm trong túi quần rồi truy sát, đâm Hướng tử vong. Ông Thiên về nhà cố thủ cho đến khi bị công an bắt.
Trung tâm Pháp y tâm thần miền Trung (thuộc Bộ Y tế) kết luận bị cáo hạn chế nhận thức và điều khiển hành vi.
Ông Thiên khai quá trình gây án. Ảnh: Hoàng Táo
Tại phiên tòa, ông Thiên khai gọt hoa quả cho mẹ trước khi đi ăn tân gia nên vô tình cho dao vào túi quần.
Bà Nguyễn Thị Kim Cương (vợ nạn nhân) cho biết hai gia đình ở cách nhau khoảng 500 m, không có mâu thuẫn. Bà yêu cầu HĐXX tăng nặng hình phạt với bị cáo.
Xét ông Thiên có nhiều tình tiết giảm nhẹ như bố liệt sĩ, mẹ là thương binh, thành khẩn khai báo, tác động gia đình bồi thường 76 triệu đồng, HĐXX tuyên phạt 13 năm tù về tội Giết người.
Hoàng Táo ***********
Đập kính ôtô, lấy trộm tài sản
Nghệ AnKẻ nghiện ma túy Vương Văn Long (30 tuổi) dùng gạch đập kính ôtô đỗ ven đường để lấy tài sản vào ban đêm.
Long đang bị tạm giữ hình sự về hành vi Trộm cắp tài sản. Ngày 11/3, Công an thành phố Vinh đã thực nghiệm hiện trường vụ án.
Long thực nghiệm hành vi phạm tội. Ảnh: Hải Bình.
Theo nhà chức trách hơn một tháng qua vào đêm khuya hoặc trời mưa, Long đã 5 lần dùng gạch đập kính các ôtô để ven đường, lấy số tài sản khoảng 70 triệu đồng.
Năm 2016, Long bị tuyên 5 năm tù vì thực hiện 18 vụ đập cửa kính ôtô, ra tù giữa năm 2019. Nghi phạm hiện nghiện ma túy.
*************
Sát thủ lộ diện qua cuộc gọi nặc danh
MỹKẻ giết người cố ý chọn nơi ồn ào để gọi cảnh sát, báo nơi có thi thể nhưng vẫn để lộ manh mối qua giọng nói chứa đựng sự cảm thông với nạn nhân.
Tối 5/4/1996, cảnh sát thành phố Altamonte Springs, bang Florida được người dân báo tin bé gái Jessica Knots (9 tuổi) mất tích khi đang chơi trước sân nhà. Trong lúc thiết lập vòng vây tìm kiếm, cảnh sát nhận được cuộc gọi nặc danh từ cột điện thoại công cộng tại một trạm xăng ở địa phương.
Với giọng nói khó nghe vì tạp âm, người đàn ông ở đầu dây bên kia cho biết có thể tìm được Jessica trên đường Montgomery. Khi cảnh sát tới cột điện thoại, người gọi cũng biến mất.
Dựa trên tin báo nặc danh, cảnh sát tổ chức tìm kiếm, cuối cùng phát hiện thi thể một bé gái bị bỏ tại trạm bơm nước tối tăm, vắng vẻ, cách cột điện thoại công cộng khoảng 400 m. Nạn nhân được xác định là Jessica.
Thi thể được phủ bằng túi nylon đen đựng rác, không có vân tay, xung quanh có vài trang tạp chí và một chiếc gương tay. Theo chuyên gia giám định, xác bé gái được mang đến đặt tại đây vì có dấu hiệu kéo lê trên cát, có nhiều đồ vật cả ở dưới và trên thi thể, xuất hiện vết lốp xe gần hiện trường.
Mẹ Jessica cho hay con gái ra ngoài sân chơi để chờ bố đi siêu thị về. Sau vài tiếng, người mẹ không thấy con. Bố của Jessica cũng nói đi siêu thị sắm đồ cho dịp lễ Phục sinh sắp tới, lúc về con gái đã mất tích. Tuy vậy, hai người đều không thể cung cấp chứng cứ ngoại phạm tại thời điểm Jessica mất tích.
Từ trên xe của bố Jessica, cảnh sát thu một hộp túi nylon màu đen đựng rác và đem đi đối chiếu với chiếc túi tại hiện trường. Tuy vậy, kết quả cho thấy hai loại khác nhau nên cảnh sát loại bỏ người bố khỏi diện tình nghi. Cảnh sát còn hỏi hàng xóm quanh nhà và được một người cho biết thấy Jessica ngồi đọc sách ngoài sân vài tiếng trước trước khi mất tích.
Lúc này, phòng giám định có kết quả giải phẫu thi thể. Theo đó, quần áo của bé vẫn nguyên vẹn song mất một chiếc giày. Thi thể không có dấu hiệu bị xâm hại tình dục, nhưng có nhiều vết bầm tím quanh cổ và trong miệng. Qua dấu vết trong dạ dày, chuyên gia xác định nạn nhân đã ăn món bánh kẹp thịt trước khi tắt thở.
Quần áo của Jessica còn nguyên nhưng thiếu mất một chiếc giày. Ảnh: Filmrise.
Trên quần áo của cô bé, chuyên gia thấy hai loại sợi vải khác nhau với bề mặt bóng mờ, sợi dày và thô ráp, không giống sợi thường được dùng làm quần áo. Đây là sợi vải của thảm trải sàn. Vì có hai loại sợi khác nhau, chuyên gia cho rằng nạn nhân đã ở hai địa điểm trước khi chết.
Trên thi thể còn có nhiều lông động vật được xác định là lông chó. Sau khi đem số lông này đối chiếu với cơ sở dữ liệu, chuyên viên thấy kết quả khá trùng khớp với giống Shar Pei, giống chó da nhăn từ Trung Quốc.
Với những manh mối này, cảnh sát đặt giả thuyết hung thủ đã tiếp cận và đưa Jessica đi ăn trên ôtô, sau đó đưa bé gái về nhà, tại đây có nuôi con chó giống Shar Pei.
Tiếp theo, cảnh sát chuyển sang phân tích cuộc gọi nặc danh. Vì người gọi được nhận định là có sắc thái cảm thông trong giọng nói, cảnh sát cho rằng có thể quen biết nạn nhân và nhiều khả năng là hung thủ.
Do cuộc gọi có khá nhiều tạp âm và tiếng rè, cảnh sát phải gửi băng ghi âm tới NASA, Cơ quan Hàng không và Vũ trụ Mỹ, để trợ giúp lọc âm thanh. Sau khi đoạn băng được lọc, cảnh sát cho mẹ của Jessica nghe băng vì tin rằng chị ắt sẽ biết những người thường tiếp xúc với con. Đúng như vậy, người mẹ lập tức xác định giọng nói này thuộc về người hàng xóm hay dắt chó quanh khu phố.
Qua tìm hiểu, cảnh sát xác định người này là James Edward Crow Jr., 35 tuổi, chưa có tiền án tiền sự. James sống với vợ làm y tá, không có việc làm và thường dành nhiều thời gian dắt con chó giống Shar Pei đi dạo. Lúc này, cảnh sát được một người hàng xóm khác cho biết đã nhìn thấy nạn nhân nói chuyện với James ít lâu trước khi mất tích.
James (phải) bế con chó Shar Pei trên tay. Ảnh: Filmrise.
Làm việc với cảnh sát, James thừa nhận có trò chuyện với nạn nhân nhưng phủ nhận dính líu tới cái chết. Tuy nhiên, cảnh sát phát hiện nhiều chi tiết đáng ngờ.
Xe của James vừa mới thay cả bốn lốp sau ngày Jessica chết nên cảnh sát không thể đối chiếu dấu lốp xe gần hiện trường. Trên xe, cảnh sát còn tìm thấy túi giấy loại dùng để bọc suất đồ ăn cho trẻ em tại cửa hàng đồ ăn nhanh gần đó. Khám nhà James, cảnh sát cũng thu được hộp túi rác cùng kích thước và chủng loại như chiếc túi trên người nạn nhân.
Để xác định hai loại túi là một, cảnh sát tới gặp nhà máy sản xuất túi. Theo đó trong quá trình sản xuất, nhà máy thường phải tái chế các loại túi nylon màu sắc khác nhau để làm ra loại màu đen. Vì thế, hàm lượng các chất trong túi cũng khác nhau theo từng ngày.
Chuyên viên giám định dùng tia X-quang cường độ lớn lần lượt chiếu vào hai loại túi nylon, kết quả cho thấy chúng có thành phần hóa học tương tự. Ngoài ra, đặc điểm phát sinh trong quá trình sản xuất ở cả hai chiếc túi đều giống nhau, ví dụ như các vạch trên bề mặt hoặc độ đậm nhạt. Như vậy, chuyên gia nhận định chiếc túi bọc thi thể và hộp túi ở nhà James thuộc cùng một mẻ và được làm ra chỉ cách nhau khoảng vài giờ.
Hai chiếc túi có đặc điểm phát sinh trong quá trình sản xuất trùng khớp nhau. Ảnh: Filmrise.
Không chỉ vậy, chuyên viên giám định cũng kết luận hai loại sợi trên người nạn nhân đều lần lượt trùng khớp với thảm trải sàn tại căn hộ và trên ôtô của James. Sợi lông chó trên thi thể phù hợp với lông con chó giống Shar Pei của James.
Một người giúp việc cho nhà James cũng làm chứng cho biết thấy con chó gặm chiếc giày trẻ em vào ngày 8/4/1996, ba ngày sau án mạng. Cuối cùng, chuyên viên đối chiếu giọng của James với băng ghi âm, từ đó kết luận chắc chắn 85% giọng này thuộc về James.
Với những chứng cứ trên, James bị bắt giữ và khởi tố tội Giết người. Công tố viên cáo buộc, người đàn ông này đã dùng con chó dụ dỗ Jessica nói chuyện trong khi cô bé chơi trước nhà chờ bố. James tiếp tục dụ Jessica lên xe bằng chiếc bánh kẹp thịt rồi đưa về nhà.
Theo cảnh sát, James định xâm hại tình dục nhưng gặp chống cự. Hắn vì thế dùng tay bịt chặt miệng nạn nhân, dẫn tới tử vong. Hung thủ sau khi phi tang đã gọi điện nặc danh cho cảnh sát vì cảm thấy tội lỗi.
Trước nhiều chứng cứ buộc tội, tháng 6/1998, James thỏa thuận nhận tội Giết người cấp độ II để tránh án tử hình và lãnh án 40 năm tù không ân xá.
Quốc Đạt (Theo Orlando Sentinel, Sun Sentinel, Filmrise)
*************
Kinh ngạc những hình ảnh ảo như thật
Nếu chỉ nhìn qua thật khó để phân biệt được những hình ảnh này là thật hay giả.
Không mấy xa lạ khi ngày nay rất nhiều những tác phẩm nghệ thuật độc đáo được trưng bày trên khắp các đường phố.
Xuất hiện nhiều nhất chính là những bức tranh 3D với rất nhiều thể loại khác nhau. Đó có thể là những dòng suối có cá sấu ở bên dưới, một bữa tiệc đầy những muông thú hay những khóm hoa dại ven đường…
Những hình ảnh này được chia sẻ lên Twitter sau đó được cộng đồng mạng rất yêu thích.
Một số hình ảnh khác là những bức ảnh chụp trong những tư thế rất kì lạ mà nếu nhìn không kĩ sẽ không thể phát hiện được đâu là thật, giả.
Những hình ảnh độc đáo dưới đây chính là bằng chứng:
Bơi trên dòng suối có cá sấu
Đứng lơ lưng phát biểu giữa bãi biển
Chú cá siêu nghệ thuật
Bữa tiệc cùng muông thú
Khóm hoa dại mọc ven đường
Ai cũng nghĩ người đàn ông này hóa trang thành một chú chó
Một cuốn sổ nhưng gây ra nhiều liên tưởng
Bộ râu kì lạ nhưng thực chất là mái tóc một người phụ nữ
Người phụ nữ tự vẽ chân mình
Người đàn ông bị mất nửa khuôn mặt
Lính cứu hỏa đi chữa cháy
Hai trang giấy giống như có vật đỡ
Chênh vênh trên phố
Thùy Vân
*************
William Fisher - Nhà tình báo “siêu đẳng”
Xây dựng được một mạng lưới tình báo rộng khắp, thu được hàng trăm tài liệu bí mật của CIA và những nghiên cứu về bom nguyên tử , tàu ngầm, máy bay phản lực của Mỹ - đây chỉ là một phần công trạng của điệp viên William Fisher, mà trong một thời gian dài ông đã ẩn náu dưới cái tên Rudolph Abel.
Vào giữa tháng 10 năm 1957, phiên tòa xét xử Rudolph Abel bắt đầu trong tòa nhà của Tòa án Liên bang Quận Đông New York. Ông bị buộc tội làm gián điệp cho Liên Xô (cũ). Người điệp viên có thể bị tử hình trên ghế điện hoặc tù chung thân. Nhưng ngay trước khi xử, các cơ quan tình báo Mỹ đã bỏ lọt bằng chứng chính.
Khi cảnh sát đột nhập vào khách sạn “Latam”, nơi điệp viên đang có trong tay bức điện mật vừa nhận được từ Liên Xô, điệp viên đã nhanh chóng tuyên bố rằng, anh đang chuẩn bị viết đơn khiếu nại cảnh sát về việc đối xử tệ bạc. Cảnh sát không tìm thấy lý do từ chối và thậm chí còn đưa cho điệp viên một cây bút chì. Anh lấy một con dao, bình tĩnh gọt bút chì trên bức điện mật, và vò nát tờ giấy trước mặt cảnh sát rồi ném nó vào sọt rác.
Điệp viên William Fisher trước ngày được cử sang Mỹ (cuối năm 1940).
Người Mỹ đã sớm nhận ra rằng người bị giam giữ là một sĩ quan tình báo chuyên nghiệp hàng đầu. Bất chấp áp lực, ông phủ nhận mình thuộc về cơ quan tình báo của Liên Xô. Ông từ chối cung cấp những chứng cứ và bác bỏ ý đồ của các cơ quan tình báo Mỹ về việc tuyển lại chính mình. Điều duy nhất bị cáo nói trong khi thẩm vấn về tên của mình là Rudolph Abel. Nhưng đó là tên giả.
Trên thực tế, người đang ngồi trước cảnh sát Mỹ là William Fisher. Người Mỹ thậm chí không nhận ra một phần mười những gì mà người sĩ quan tình báo Liên Xô thực sự đã làm ngay trước mặt họ.
William Fisher sinh ngày 11 tháng 7 năm 1903 tại thành phố Newcastle trên sông Tyne của vương quốc Anh. Cha mẹ ông - ông Heinrich Fisher, gốc Đức và bà Lyubov Korneeva, gốc Nga - là những nhà cách mạng lão thành. Vào đầu thế kỷ 20, cặp vợ chồng Heinrich Fisher buộc phải rời khỏi nước Anh vì lý do chính trị. Họ được nước Nga đón nhận, nơi có cuộc cách mạng mà họ tham gia chuẩn bị.
Con đường hoạt động tình báo
Tại Moscow, William - người con trai của ông bà Heinrich Fisher khi phục vụ trong Hồng quân đã chuyên cần học tập và trở thành một hiệu thính viên vô tuyến điện loại giỏi. Khi William quyết định tiếp tục phục vụ trong Tổng cục Chính trị Quốc gia hợp nhất (Tổ chức tiền thân của Ủy ban ANQG Liên Xô), thì nghề hiệu thính viên đã trở thành chuyên môn chính của William Fisher.
Vào những năm 1930, William Fisher đã gặp Rudolf Abel, cũng là hiệu thính viên trong cơ quan An ninh Quốc gia. Họ đã trở thành những người bạn rất thân thiết. Trong một thời gian, cả hai sống trong căn hộ của William Fisher ở Moscow. Hai người giống nhau đến mức những người xung quanh khi chào hỏi họ, thường hay gọi nhầm tên giữa hai người.
Con đường của tình báo của William Fisher bắt đầu từ năm 1931. Anh được gửi về nước Anh với câu chuyện bịa đặt như sau: theo lệnh của người cha nghiêm khắc và chống lại ý chí của mình, một công dân nước Anh đang sống ở Liên Xô đã tìm được cơ hội để trở về quê hương.
Đại tá Fisher (bên phải) lúc bị FBI bắt giữ.
William Fisher và vợ định cư gần như ở trung tâm London. Trong vai một người mới hồi hương, ông đã mở một xưởng vô tuyến điện, còn vợ bắt đầu dạy múa ballet. Dưới vỏ bọc là một người đàn ông của gia đình, William Fisher làm việc cho tình báo Liên Xô, không chỉ ở Anh, mà còn ở các nước châu Âu khác.
Từ năm 1941, William Fischer đã đào tạo các hiệu thính viên vô tuyến điện cho các đội du kích và các nhóm tình báo. Tiến xa hơn là thẩm vấn các sĩ quan Đức bị bắt và thậm chí còn đích thân làm việc ở hậu phương của kẻ thù.
Tham gia cuộc Chiến tranh vệ quốc vĩ đại
Trong Chiến tranh Vệ quốc, William Fisher được giao phụ trách một đơn vị tình báo vô tuyến điện và đóng vai trò chủ chốt trong chiến dịch tình báo Berezino, một trong những chiến dịch tình báo hay nhất trong lịch sử chiến tranh.
Dưới sự chỉ huy của William Fisher, điệp viên hai mang Serhorn đánh điện báo cáo với cơ quan tình báo Đức Quốc xã rằng, một đơn vị Đức do Trung tá Heinrich Serhorn chỉ huy bị "mắc kẹt" trong khu vực hậu phương của Hồng quân. Mặc dù bị bao vây tứ phía nhưng vẫn tiếp tục chiến đấu chống lại các đơn vị quân đội Xôviết.
Trên thực tế, đội quân này không còn tồn tại. Trước đó, nó đã bị xóa sổ và hầu hết bị bắt làm tù binh, bản thân Serhorn bị chiêu mộ và cùng tham gia trò chơi điện đài dưới sự chỉ đạo của William Fisher.
Bị mắc mưu, phía Đức liên tục gửi các chuyên gia phá hoại, trang thiết bị và kể cả các điệp viên đến cho “đội quân ma”.
Tổng cộng có 67 chuyến bay tiếp tế, 13 điện đài xách tay và khoảng 10 triệu rouble tiền mặt được gửi cho Serhorn và tất cả đều lọt vào tay đội quân phản gián Liên Xô. Một số máy bay do Đức gửi tới tiếp tế còn được phép hạ cánh để chuyển hàng, sau đó cất cánh quay về để tiếp tục kéo dài trò chơi.
Thậm chí, Hitler còn định gửi viên tùy tùng thân tín, Tướng Otto Scorzeny - chỉ huy nhóm hành động phá hoại đã từng cứu trùm phát xít Mussolini, đến tiếp viện cho “đội quân” của Serhorn. Cho đến tận ngày cuối cùng của chiến tranh, Bộ Tham mưu Đức vẫn tin có "đội quân" trong hậu phương của Hồng quân. Có thể coi đây là một trong những chiến dịch tình báo thành công bậc nhất bằng sóng vô tuyến điện mà tình báo Liên Xô đã thực hiện để lừa được phản gián Đức Quốc xã.
Nhiệm vụ sau Chiến tranh thế giới lần thứ II
Khi chiến tranh kết thúc, các đồng minh cũ của Liên Xô trong Liên minh chống Hitler như Mỹ và Anh đã trở thành đối thủ của Liên Xô và họ không che giấu kế hoạch của mình có thể tấn công Liên Xô.
Dã tâm đó làm cho Liên Xô phải lo lắng. Một đất nước kiệt sức vì chiến tranh, với nền kinh tế và công nghiệp bị phá hủy, không thể đưa ra phản ứng tương đương trong trường hợp bị tấn công hạt nhân. Và thế là Liên Xô đã chọn con đường răn đe chứ không phải xâm lược. Vì thế cần phải có thông tin toàn diện về những gì đang xảy ra ở phương Tây.
Người dân Nga thường xuyên tới dâng hoa trên mộ William Fisher.
Thời điểm này, hoạt động chính của William Fisher tập trung vào chương trình hạt nhân của Mỹ. Lúc bấy giờ, Mỹ là quốc gia duy nhất trên thế giới có bom nguyên tử và đã từng sử dụng bom nguyên tử. Sự độc quyền đó trở thành mối đe dọa đối với hoà bình thế giới, vì thế Liên Xô rất quan tâm đến điều này.
William Fisher đã tiếp cận với một số nhà khoa học hàng đầu của Mỹ, thuyết phục họ hợp tác với Liên Xô nhằm loại trừ sự độc quyền của Mỹ đối với thứ vũ khí nguy hiểm này. Nhờ những thông tin mà nhóm của William Fisher thu thập được mà Liên Xô đã rút ngắn đáng kể thời gian để chế tạo thành công bom nguyên tử.
Năm 1948, William Fisher đến Hoa Kỳ. Ở một quốc gia mới, ông trong vai một kiều dân gốc Đức, mang tên Emil Goldfus. William Fisher đã mở một hiệu ảnh và nhanh chóng bước vào môi trường sáng tạo của New York. William Fisher rất thành thạo trong nghệ thuật và có một bút pháp tốt. Sau này, William Fisher thừa nhận, không nơi nào khác và không bao giờ ông có thể sống tự do và thực hiện các hoạt động tình báo như ở giữa nước Mỹ.
Vào thời điểm đó, các đặc vụ Liên Xô đã hoạt động trong hàng ngũ cộng sản Mỹ, không ai có thể biết rằng tại bàn ăn trong một nhà hàng Soho, một điệp viên bí mật của Liên Xô với một ly rượu sâm banh và một điếu xì gà trong tay đang nói chuyện rất hay với các chính trị gia, các doanh nhân và các nhạc sĩ.
Năm 1952, William Fisher đổi bí danh thành Mark. Ông đã đạt được một chiến công cực kỳ vang dội. Đó là, từ con số “không”, ông đã xây dựng một mạng lưới tình báo ở Bờ Tây Hoa Kỳ. Mạng lưới tình báo này đã cung cấp cho Liên Xô những thông tin tình báo có giá trị.
Từ một sơ suất trong khâu liên lạc và do sự phản bội của điệp viên Haihanen, đêm 20 tháng 5 năm 1957, William Fisher bị FBI bắt trong phòng nghỉ của khách sạn “Latam”. Khi báo chí đăng tải về việc “bắt giữ Rudolph Abel”, Moscow hiểu ngay người đó là sĩ quan tình báo Ủy ban ANQG Liên Xô, Đại tá William Fisher.
Ngày 25/10/1957, ông bị tuyên phạt 45 năm tù, song ông chỉ ở trong tù có 5 năm. Ngày 10/2/1962, trên cây cầu Glienicker tại biên giới Đông và Tây Berlin, Rudolph Abel (chính là William Fisher) được trả tự do để phía Mỹ nhận lại viên phi công gián điệp Francis Powers lái máy bay trinh sát U-2 bị bắn rơi trên bầu trời thành phố Sverdlovsk Liên Xô ngày 01 tháng 5 năm 1960.
Những đánh giá về công trạng của William Fisher
William Fisher sau đó tiếp tục công tác tại Ủy ban An ninh Quốc gia Liên Xô. Ông tham gia vào việc đào tạo các chuyên gia trẻ, những người sẽ thực hiện nhiệm vụ của tình báo Đối ngoại Liên Xô.
Đại tá William Fisher được Chính phủ Liên Xô tặng 3 Huân chương Sao Đỏ, Huân chương Lenin, Huân chương Chiến tranh Vệ quốc hạng Nhất cùng nhiều huân, huy chương khác.
Có tài liệu giải thích rằng, vì không muốn những thông tin tuyệt mật cấp quốc gia bị các phương tiện thông tin đại chúng lan truyền, nên Nhà nước Liên Xô không phong danh hiệu “Anh hùng Liên Xô” cho các điệp viên hoạt động ở nước ngoài dưới dạng bất hợp pháp.
Trong những bài hồi ký được viết trong cuốn sách “Những bài viết của Trưởng phòng Tình báo bất hợp pháp”, cựu Cục trưởng Cục C (Cục Tình báo bất hợp pháp) thuộc Tổng cục Tình báo Ủy ban ANQG Liên Xô, Thiếu tướng Yuri Drozdov, đã kể lại một số chi tiết về việc trao đổi tù binh.
Ông viết: “Powers – phi công máy bay trinh sát U-2 được trao lại cho người Mỹ ở tư thế được mặc một chiếc áo khoác tốt, mũ màu vàng mùa đông, thể chất mạnh mẽ, khỏe mạnh. Còn Abel (William Fisher) của chúng ta trong chiếc áo khoác của tù nhân màu xám xanh và một chiếc mũ nhỏ khó có thể vừa trên đầu. Cùng ngày, chúng tôi đã dành một vài giờ với Abel để tìm mua cho anh ấy một số thứ cần thiết trong các cửa hàng ở Berlin”.
Tướng Drozdov còn nhớ lại: “Một lần vào cuối năm của thập niên 60, khi tôi từ Trung Quốc về nước, tôi bất ngờ gặp Abel (William Fisher) trong phòng ăn của tòa nhà chúng tôi ở Lubyanka (trụ sở của ngành Tình báo Đối ngoại Liên Xô - NCK). Abel nhận ra tôi. Anh bắt tay, cám ơn tôi và nói rằng chúng tôi cần nói chuyện với nhau. Tôi không thể, vì tối ngày hôm đó tôi đã phải lên máy bay trở lại Trung Quốc. Số phận đã sắp đặt cho chúng tôi: tôi chỉ đến thăm nơi ở của Abel vào năm 1972, nhưng vào ngày giỗ của anh. Anh mất vào ngày 15/11/1971”.
Cựu Phó tổng Cục trưởng Tổng cục Tình báo Ủy ban ANQG Liên Xô, Trung tướng Vadim Kirpichenko, trong một cuộc trả lời phỏng vấn, đã nhấn mạnh rằng cho đến nay, các nguồn công khai mới được nêu lên những chiến công nổi tiếng nhất của Abel (William Fisher). Những chiến công của William Fisher đã trở thành cảm hứng để điện ảnh Xôviết xây dựng nên bộ phim tình báo nổi tiếng “Thanh kiếm và lá chắn”.
Ninh Công Khoát (Theo KP.RU
************
Bóng nắng đập tan bằng chứng giả của kẻ sát nhân
MỹMột buổi chiều nắng nóng, Steve Myers ghé gallery nghệ thuật của vợ nhưng thấy không gian bên trong im ắng khác thường.
Vào tới nơi, Steve thấy vợ mình, Jennifer Myers, nằm chết trên sàn sau quầy thanh toán. Khoảng 15h ngày 20/10/1997, cảnh sát quận York, Pennsylvania tới hiện trường, xác định nạn nhân tử vong vì trúng ba phát đạn.
Trong phòng, đồ vật có giá trị vẫn nguyên vẹn, tiền trong ngăn kéo và ví của Jennifer vẫn còn. Cảnh sát nhận định kẻ giết người gây án tại khu vực đông đúc giữa ban ngày mà không lấy đi tài sản gì, chứng tỏ do thù oán cá nhân.
Một số nhân viên các cửa hàng xung quanh cho biết khoảng 13h có nghe thấy tiếng nổ lốp bốp nhưng không nghĩ đó là tiếng súng. Một nhân chứng khác thấy người đàn ông có mái tóc đen dài, mặc quần bò xanh sáng màu và áo sơ mi kẻ ca-rô chạy ra từ cửa hàng vào khoảng 13h.
Kết quả giám định viên đạn trong cơ thể cho thấy khẩu súng ổ quay có cỡ đạn .357 hoặc .38 li. Tra cứu dữ liệu đăng ký sử dụng súng của bang Pennsylvania, cảnh sát phát hiện Steven cũng sở hữu khẩu súng .357 li.
Sau khi Steve tự nguyện giao đồ, cảnh sát bắn thử đạn rồi đối chiếu với viên đạn tại hiện trường. Kết quả giám định cho thấy không trùng khớp. Qua tìm hiểu, cảnh sát xác minh Steve ở tại nơi làm việc khi vụ giết người xảy ra nên loại khỏi diện nghi vấn.
Điều tra về quan hệ xã hội, cảnh sát biết Jennifer sống tốt bụng, sẽ ra tòa làm chứng ngày 22/10/1997 với tư cách bị hại trong vụ án cướp tài sản. Một năm trước, cũng tại gallery nghệ thuật, Jennifer bị kẻ lạ mặt trói tay chân, cướp tài sản, và tấn công tình dục. Jennifer sau đó nhận diện người tên Kevin Dowling là kẻ gây án.
Dựa vào đây, cảnh sát khám xe của Kevin và phát hiện khẩu súng bị giấu kín, kính râm giống như nghi phạm đã đeo, sợi dây thừng giống loại dùng để trói nạn nhân,. Kevin sau đó bị khởi tố về tội Cướp tài sản và Hiếp dâm bất thành nhưng được tại ngoại chờ xét xử.
Nhận định Kevin có động cơ giết người để ngăn nạn nhân làm chứng chống lại mình, cảnh sát tìm gặp. Làm việc với cảnh sát, Kevin khai vào ngày vụ án xảy ra đã đi câu cá một mình tại hồ nước cách hiện trường khoảng 45 phút xe chạy. Để chứng minh, Kevin xuất trình hóa đơn thuê thuyền, mồi câu, và thức ăn có ghi ngày 20/10/1997.
Vợ của Kevin cũng nói hôm đó chồng đi câu cá và còn quay lại chuyến đi cho cả nhà cùng xem vào buổi tối. Người vợ tình nguyện chuyển cuốn băng ghi hình cho cảnh sát. Căn cứ ngày giờ trên màn hình, cảnh sát thấy Kevin đi câu trên hồ từ 10h46 tới 16h ngày 20/10/1997, nếu vậy, không có thời gian để gây án.
Tuy nhiên, theo cảnh sát, cuốn băng không ghi hình liên tục mà là tổng hợp một số cảnh quay trong ngày nên thời lượng chỉ 12 phút. Kevin đi câu cá và liên tục nói muốn bắt cá lớn, nhưng không có cảnh cá cắn câu. Kevin đi câu một mình để thư giãn nhưng liên tục nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Từ đây, cảnh sát nghi ngờ ông ta có thể đã chỉnh sửa cuốn băng để ngụy tạo chứng cứ ngoại phạm.
Phân tích để tìm điểm sơ hở của cuốn băng, cảnh sát phát hiện ở một số cảnh, mặt đồng hồ của Kevin hướng về phía ống kính. Cảnh sát cố gắng phóng to khung hình nhưng hình ảnh quá mờ, không có giá trị điều tra.
Không bỏ cuộc, cảnh sát để ý thấy bóng nắng đổ xuống trên người Kevin trong video khá rõ rệt nên nảy ý gửi cuốn băng tới NASA để tìm cách phân tích.
Để xác định liệu ngày giờ trong băng ghi hình có phù hợp với với thực tế hay không, tiến sĩ thiên văn học của NASA yêu cầu cảnh sát đo đạc kích thước con thuyền mà Kevin thuê, số đo cơ thể nghi phạm, kích thước chiếc mũ nghi phạm đội trong video, và quan trọng nhất là phương hướng của con thuyền trong 8 khung hình cắt từ video.
Ba thông số đầu tiên cảnh sát có thể dễ dàng đo được. Nhưng để xác định hướng mũi thuyền, cảnh sát phải thực nghiệm hiện trường. Họ dùng thuyền mà Kevin đã thuê, chèo tới nơi có quang cảnh giống khung hình từ video rồi ghi chép hướng mũi thuyền bằng la bàn.
Đồng thời với đó, tiến sĩ tái dựng quang cảnh trong khung hình, trong đó hình nhân thu nhỏ thay thế Kevin, bóng đèn thay cho mặt trời. Sau khi điều chỉnh bóng đèn để tạo ra bóng râm đổ xuống hình nhân giống như trong khung hình, tiến sĩ có thể dùng thước đo góc để tính được phương hướng của mặt trời. Tiếp theo, tiến sĩ dùng chương trình máy tính của tàu vũ trụ để tính toán vị trí chính xác của mặt trời sau mỗi 15 phút vào ngày xảy ra vụ án.
Tiến sĩ tìm phương hướng của mặt trời dựa trên bóng râm trong khung hình. Ảnh: Filmrise.
Cuối cùng, tiến sĩ đối chiếu hướng mũi thuyền, bóng râm trong khung hình, và vị trí chính xác của mặt trời vào ngày xảy ra vụ án, từ đó phát hiện ngày giờ hiển thị trên một số khung hình bị sai lệch với thực tế.
Ví dụ, trong khung hình dưới vào lúc 11h24, Kevin được xác định đang đối diện hướng bắc nhưng ánh mặt trời lại đến từ bên trái của Kevin, vốn là hướng tây. Nhưng vào lúc 11h24 ngày hôm đó, ánh mặt trời phải đến từ hướng đông. Theo ước tính của tiến sĩ, cảnh này thực tế đã được ghi hình vào khoảng 15h. Như vậy, cảnh sát có căn cứ nghi ngờ Kevin điều chỉnh ngày giờ trên máy quay và vẫn có khoảng thời gian gây án vì không có mặt tại hồ nước vào lúc 13h.
Ánh nắng đi từ phía tay trái của Kevin, vốn là hướng Tây, trái với thực tế. Ảnh: Filmrise.
Trước bằng chứng này, Kevin thừa nhận đã chỉnh sửa băng ghi hình song không phải là kẻ giết người. Ông ta đã tới câu lạc bộ vũ nữ thoát y nên phải chỉnh sửa thời gian để giấu vợ.
Dù vậy, cảnh sát vẫn đặt câu hỏi tại sao Kevin phải mất công ghi hình buổi câu cá? Hơn nữa, lúc này, cảnh sát để ý thấy quần bò sáng màu và áo ca-rô mà Kevin mặc trong video trùng khớp với mô tả nhân chứng về trang phục của nghi phạm chạy khỏi hiện trường.
Cảnh sát khám nhà Kevin và tìm thấy bộ quần áo ông ta mặc trong video câu cá. Qua giám định, chuyên viên phát hiện dấu vết muội súng ở phía trái của quần áo, vốn là phía tay thuận của nghi phạm. Cảnh sát lập tức bắt giữ Kevin về tội Giết người.
Công tố viên cáo buộc để ngăn Jennifer làm chứng tại phiên xét xử về tội Cướp tài sản, Kevin đã lập mưu. Vào ngày xảy ra vụ án, Kevin đi câu cá và quay chính mình. Tới 11h45, ông ta giấu thuyền trong bụi rậm, lái xe 45 phút tới gallery của Jennifer, đội bộ tóc dài cải trang rồi nổ súng vào khoảng 13h. Khoảng 14h, Kevin về hồ câu, chỉnh thời gian trên máy quay thành 11h24 rồi tiếp tục ghi hình.
Tháng 10/1998, Kevin bị kết tội Giết người cấp độ I, lãnh án tử hình. Tuy vậy, từ năm 1999 tới nay, bang Pennsylvania chưa thi hành án tử hình với phạm nhân nào.
Quốc Đạt (Theo Findlaw, Filmrise **************
Đỏ mặt với 12 kiểu khỏa thân không che
Đây mới đích thực là "khỏa thân bảo về môi trường", chỉ có loài người là đỏ mặt.
Cặp đôi hoàn cảnh, không quần không áo.
Đây đích thị là Siêu... Chân.
Đừng chụp, em sợ.
Làm hàng không kém vợ chồng Bec và Vic.
Hát giữa thiên nhiên.
Em nà, đưa hình lên báo đi mấy anh chị.
Chân dài đến nách.
Khối cô người mẫu nhìn mà ghét.
Mỗi cây một vẻ, mười phân giống... chín.
Lôi người ta dưới đất lên rồi ngắm hoài à.
Trời! Thằng quỷ!
Chụp lén một em khỏa thân bên cửa sổ
Hội Quán Cườ
***********
Dùng ôtô giữ chân nghi phạm ở hàng rào
AnhCảnh sát lái ôtô dồn nghi phạm đang chạy trốn vào hàng rào, để mũi xe ở khoảng cách khiến hắn không thể rút chân ra.
Video ghi hình sự việc được cảnh sát Đường phố hạt Derbyshire đăng tải lên mạng xã hội ngày 7/3.
Cảnh sát cho biết trong lúc đi tuần bắt gặp hai nghi phạm ăn trộm xe máy chạy trên vỉa hè nên chặn đường, bắt giữ. Khi hai nghi phạm lách qua mũi xe, cảnh sát rồ ga tông ngã xe máy và găm chân người ngồi sau vào hàng rào trước nhà dân.
Theo cảnh sát, hai nghi phạm đều không bị thương.
Từ năm 2018, cảnh sát Anh bắt đầu dùng phương pháp "va chạm chiến lược" nhằm chống lại tình trạng nghi phạm thường dùng xe máy để phạm tội và bỏ trốn. "Va chạm chiến lược" được hiểu là việc cảnh sát chủ động va chạm với xe nghi phạm để hất chúng rơi xuống. Để dùng kỹ thuật này, cảnh sát cần được chỉ huy cho phép.
"Giờ có đào sâu vào tội lỗi thì cũng chỉ làm con cháu đời sau thêm uất hận”, ông Dinh vừa nói vừa quay đi đốt nhang thắp lên bàn thờ đặt 6 di ảnh người thân bị sát hại.
Hôm qua 15/11, tại TP Phụ Dương, tỉnh An Huy, Trung Quốc đã xảy ra một tai nạn giao thông liên hoàn trên đường cao tốc. Ít nhất 18 người chết và 19 người bị thương. Nguyên nhân ban đầu được xác định là do sương mù.
Hitler Abu Hammad- người có tên trùng với trùm phát xít Adolf Hitler đã gặp không biết bao nhiều rắc rối trong cuộc đời của mình. Ông kể lại những kỷ nệm đau đớn vì cái tên này.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.