THIẾU THẤT - CAO MỴ NHÂN

Chủ Nhật, 15 Tháng Bảy 20186:00 SA(Xem: 5635)
THIẾU THẤT - CAO MỴ NHÂN
  636670354977176187zzzz1111

THIẾU THẤT  -   CAO MỴ NHÂN 

 

Có những lúc lòng rỗng như cái nhà vắng, chỉ có mái che mưa nắng, không có vách chặn gió sương . 

Cái nhà hoang ở chân núi, ven rừng, bên sông hay giữa đồng hiu quạnh...

Ngôi nhà trống vách ấy, tôi đã ở suốt mấy chục năm ...

Nhà không có vách, chỉ có mái như tả trên. 

Quý vị sẽ hỏi, tại sao tôi lại ở kiểu vậy, ven rừng, chân núi, hay nơi nào, đông hay vắng người, có thực sự đã mấy chục năm, với cái tổ trống toác thế, thì ấm nỗi gì? 

Như vậy tôi có đùa không, nếu không thì có buồn không, vì tổ ấm tôi không có vách? 

 

Tôi xin thưa ngay rằng đó là ngôi nhà trong tâm hồn tôi thôi, chứ ngoài đời tôi đã quen nhốt kỹ trong tổ ấm mà cửa kiến trong, cửa sắt ngoài, ai bạn thiết, " tam cố thảo lư " có tình cờ tới nhà tôi, cũng phải đợi tới đôi vòng khoá đồng nặng trĩu, được mở tung ra, mới gặp tôi ngơ ngác, hỏi rằng :  "Thưa, muốn tìm ai, tôi không có nhà từ mấy năm nay rồi ..."

Tôi chỉ đợi một người, mà người đó thì chưa bao giờ đến, có lẽ phải kiếp sau, mới hạnh ngộ. 

Chao ôi, ở thời  đại này, mà huyễn mộng, mơ hồ thế sao ? 

Làm gì có chuyện ai chờ ai trong hư ảo, tôi đã quên là tôi đọc thơ Nguyễn Bính năm 13 tuổi, và người ấy chỉ là cái bóng trong thơ, lãng đãng trong tâm tư tôi đã nhiều chục năm nay . 

 

Cái bóng trong thơ ấy, dần dần hiện hình ra, như một lời nguyền kiếp trước, được thể hiện trong cuộc tình say đắm đời nay. 

Tôi có cả một thời gian dài tìm kiếm nỗi ưu tư ám ảnh mình, nơi căn nhà chỉ có mái che, không có vách chặn, khiến gió sương lọt hẳn vào nội thất, tất tôi phải bị đau, nhưng lại rõ ra niềm ưu ái "tình thơ" muộn màng. 

Tình thơ thì không có hình thái, sắc màu, nói bình thường là không có không gian, và càng không có thời gian để trau chuốt đá vàng, tự nó rực rỡ, chứa chan ...tự nó vượt thoát khỏi chốn trầm luân, khổ luỵ...

 

Dẫu sao thì cũng là thân phận người, cũng vẫn hiện diện ở cõi ta bà này. 

Dẫu sao thì hơi thở, nhịp tim vẫn là chính, bởi tình thơ không thể bất động, không là cái xác vô tư, tình thơ ấp ủ cái hồn. 

Do thế, tâm hồn là chính, để thân phận người bắt sóng, rung cảm tình thơ. 

Chu choa rắc rối quá đấy...

Xin trở về ngôi nhà trống tuếch, trống toác, chỉ có mái che, không có vách chặn, bởi vì có những nhà tù thiên nhiên, có núi non ngăn chặn, nhưng mái lại là bầu trời xanh biếc kia, tôi rất sợ những nhà hổng mái này. 

Hình ảnh ngồi trong những ngôi nhà trống nóc, như một giếng khơi, sẽ chỉ soi ngắm được một không gian hạn chế. Tầm hiểu biết cũng hạn chế, ngó lên trời, đợi mãi mới có một đám mây bay qua...

Tôi bỗng trở thành con ếch ngồi đáy giếng, và tù túng tư duy nơi một vùng trời bé nhỏ. 

 

Song le, từ thủa nào đến giờ, tôi luôn luôn sợ trời, chứ không hề "coi trời bằng vung". 

Ở một nơi kia, tôi tình cờ thấy trong cuốn phim, mà lâu quá tôi không nhớ, là có một dân tộc, họ thờ trời, nên nhà thờ của họ không có mái. 

Bên trong nhà thờ không mái đó, trống rỗng, không có hình tượng, không có ban thờ, ghế bàn gì cả, không có cả hoa lá trang hoàng nội thất và chung quanh nhà thờ kể trên.

Vị trưởng lão của xóm làng có nhà thờ trống mái đó, xuất hiện giữa đám đông , lập tức ông được dân chúng vòng trong vòng ngoài kết liên đứng chung quanh đọc ...kinh sách  riêng của dân tộc họ. 

 Nghi lễ thì không khác các tôn giáo thông thường tôi đã thấy, tất nhiên tín đồ là phải hiệp thông, là phải hiến dâng lòng mình cho vô cùng, bát ngát ...

 

Có người nói với tôi là: khi trong lòng mình đầy ắp đức tin, thì thế nào tính từ thiện cũng được khai mở. 

Tôi chưa có điều kiện để mở lòng từ tâm quên ăn, quên ngủ, tôi không đói nên coi thường miếng ăn, giấc ngủ ...

Tôi vốn dửng dưng hết thẩy, ngoại trừ thơ, nên không bị phức tạp, vì thơ là tất cả vui buồn thực tế lẫn trong ...mơ. 

Nên phải thành thực nhận thơ như một niềm tin toàn vẹn. 

Anh bảo: "Thôi cũng được, thà để mặc tôi trong căn nhà trống tuếch trống toác như mô tả ban đầu, căn nhà chỉ có mái che mưa nắng, không có vách chặn gió sương, tôi vẫn sẽ là một người bình thường cho anh chăm sóc " . 

Như thế anh không lo tôi rơi vào tà đạo, nơi căn nhà bốn bề xây kín như lô cốt, may mà có mái, giữ cả hồn xác tôi, như tôi đã kể ở một đoạn trên, vì tôi sẽ mất mát niềm tin do chính mình huỷ diệt . 

 

Chắc quý vị hiểu ra rồi, chỉ khi nào mình thiếu thốn niềm tin, mới tha thiết tự do . 

Mấy mươi năm thả lỏng tâm hồn nơi ngôi nhà trống vách, hình như tôi cứ muốn có một vòng thành dựa vào đó để mộng mơ...

Cuối cùng được đi đây, đi đó, tôi tìm ra chân lý sống của thế giới người, ấy là ai trên cõi đời này, cũng phải có một ngôi nhà hay một căn nhà có mái che, vách chặn ... dù thực tế hay trừu tượng . 

Mình thấy anh nháy mắt, lúc nào anh cũng thông cảm ngay những điều tôi suy nghĩ . 

Do đó tôi mới chọn căn nhà kín như lô cốt, để không ưu tư, lo lắng từ việc lớn xuống tới chuyện nhỏ . 

Và thế là anh yên tâm trước nhất tôi không rơi xuống vực thẳm của sầu tư, anh sẽ giúp tôi  bên ngoài thiếu thất những cụm hoa tư tưởng từ muôn phương thiên hạ trao về ... 

 

                CAO MỴ NHÂN (HNPD)

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Thứ Ba, 12 Tháng Mười Hai 20176:00 SA
(HNPD) Thế là dòng nước mắt của vị đại tá già lại được dịp tuôn ra. Chúng tôi đành yên lặng, tôn trọng nỗi thương tâm của vị quan 6 xưa.
Thứ Hai, 11 Tháng Mười Hai 20176:00 SA
(HNPD) Người Bắc có câu: "Làm đầy tớ người khôn, còn hơn làm thầy kẻ dại".
Chủ Nhật, 10 Tháng Mười Hai 20176:00 SA
(HNPD) Tôi cũng có những kỷ niệm hết sức ...âm thầm, nhưng vô cùng mê đắm, tưởng như một phần đời mình đã đóng băng kiên cố trong tình nghĩa ...huynh đệ chi binh hiện nay, ở sân chơi dành cho lính...
Thứ Bảy, 09 Tháng Mười Hai 20176:00 SA
(HNPD) Cái nư? Tiếng nói rất cũ kỹ trong dân gian, phải nói là dân dã mới đúng. Bấy giờ con gái đầu lòng chưa 2 tuổi, mà tôi sắp khai hoa bé gái thứ hai. Trong lúc tôi vẫn đi làm và đi công tác đều đặn luôn.
Thứ Năm, 07 Tháng Mười Hai 20178:31 CH
(HNPD) Như vậy tôi hiểu được phần nào thế giới ảo cũng giống như xã hội bình thường...chỉ con người nơi thế giới lạ trong tâm thức, đi mau hơn, đi chậm lại, hay đi lạc lối đường đời ...
Thứ Tư, 06 Tháng Mười Hai 201712:22 CH
(HNPD) Mùa thu đẹp thì có đẹp, nhưng buồn thì nhất định buồn tênh cả cõi lòng rồi ...Không đẹp, không buồn, làm sao có được những tác phẩm chứa chan tình ý... về nhạc, về thơ và về hội hoạ.
Thứ Ba, 05 Tháng Mười Hai 20176:00 SA
(HNPD) Tôi kịp nhận được dòng chữ "Đại tá Phan Phụng Tiên Không quân Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà" chiếu rất nhanh, nhưng giọng nói đều đều trên toàn cuốn phim .
Thứ Hai, 04 Tháng Mười Hai 20176:00 SA
(HNPD) Nhưng họ vẫn để trong đầu chút bâng khuâng, thắc mắc là tại sao mình có một nỗi gì như ...bí ẩn, mặc dầu mình chả là một nhân vật " nổi bật " về mặt nào...
Chủ Nhật, 03 Tháng Mười Hai 20176:00 SA
(HNPD) Mới đó mà quý vị đã bắt đầu xưa như huyền thoại cổ tích, những vị hết sức anh hùng, dũng cảm trong võ nghiệp kinh hoàng thủa nào, nay còn phảng phất trên khắp miền đất nước VNCH thân yêu .
Thứ Bảy, 02 Tháng Mười Hai 20176:00 SA
(HNPD) Đó là một câu trong bài thơ tôi đã quên tên bài, và quên luôn lời thơ, chỉ nhớ chuyện làm thơ 4 giờ, vì nó dính tới hồi Chuông công phu của ngôi chùa ngoài xa.