Dạy đời trong tang thương đồng loại

Thứ Sáu, 30 Tháng Bảy 20216:00 SA(Xem: 3487)
Dạy đời trong tang thương đồng loại
VC=phongtoa_danngheo-hihoa

Bức ảnh này rất thâm thúy. Tất cả chúng ta đều có thể thấy chính bản thân ở trong đó.

Mảng màu xanh có thể không đơn thuần chỉ là giàu có, điều kiện đủ. Mà còn có thể là những cậu nhóc, cô nhóc được bố mẹ nuôi, lên mạng gõ phím bình thiên hạ.

Cũng có thể là những vị chức sắc chống dịch bằng giấy và các chủ trương. Những người làm nhiệm vụ nhưng thiếu lý, thiếu tình và chỉ làm sao cho số đẹp để báo cáo với thủ trưởng.

Một người quen tôi biết vừa mất vì bị viêm phổi. Khi trở bệnh, đi 5 bệnh viện, không ai nhận. Cuối cùng chết tại nhà. Không có gì ăn, không có thuốc thang. Tang lễ không dám tổ chức, hàng xóm, họ hàng chỉ kịp đến thắp nén nhang và chiều đi thiêu. Nhưng kể cả khi chết rồi, cũng chạy khắp nơi tìm một chỗ chôn mà không có nổi.

Đêm qua, một chú công nhân tôi quen ở công trường xây dựng đăng một dòng trạng thái cầu cứu trên zalo "Tôi hết lương thực, mong được cứu giúp".

Liệu những cái "mảng đời màu xanh" trong ảnh này có biết những cái quặn đau đó không? Hay suốt ngày đi nói đạo lý, chuyện nhân nghĩa mà sau lưng ăn thịt người không nhổ xương? Bảo rằng "lương thực, thực phẩm đủ cả cho người dân" mà không biết có bao người phải đói khổ? Nói rằng "luồng xanh", nhưng lại đi cấm bánh mì, cấm băng vệ sinh, cấm tã, cấm khẩu trang...vì nói nó không thiết yếu?

Nói đạo lý hay chửi ai thì cũng phải nhìn cuộc đời này xung quanh nó đang tang thương thế nào để nói, để chửi, hay để dạy đời chứ? Các vị "phú quý sinh lễ nghĩa", nhưng người ta "đói thì đầu gối phải bò"có hiểu không? Hiểu đi để làm gì cũng cái lý đi đôi với cái tình. Hiểu để xuống tận nơi chứ đừng có cầm tờ A4 "đảm bảo", "tín hiệu tích cực" nữa.

Tôi không muốn viết gì trong mùa Covid này cũng có lý do của nó. Lên tút được một thời gian ngắn, cũng lặng lẽ xóa tút đi vì quá phiền phức trước mấy comment hung hăng.

Lần này phải viết vì thấy quá nhiều cái "chướng tai gai mắt", thấy người quen chết trong mùa dịch bệnh. Chứ ai tham lam gì like, view với trend, trong cái giai đoạn mà tồn tại ở cuộc sống thực thì có tính sống còn hơn là bon chen trên thế giới ảo.

DŨNGPHAN
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Thứ Năm, 04 Tháng Giêng 20186:00 SA
(HNPD) Văn chương cũng như tình nghĩa, vừa thích đổi mới mà cũng vừa thích thói quen . Mây trắng buổi chiều đã bắt đầu lên, da trời đã bắt đầu xanh lợt, hướng biển tây không còn sắc áo mầu khói hương...
Thứ Tư, 03 Tháng Giêng 20186:00 SA
(HNPD) Tất nhiên Năm Mới rồi, mình mới có cơ hội nhớ tiếc thủa chưa 20 xa xưa chứ, mặc dầu mình đã sắp ở cuối đường trường của một ngày cuộc đời, gồm : sáng, trưa, chiều, tối, đêm ...
Thứ Ba, 02 Tháng Giêng 20186:00 SA
(HNPD) Để trang trải nỗi sầu tư ám ảnh bởi dòng sông Amazon, mà giờ này tôi chưa đến được, có nghĩa...chẳng bao giờ tôi tới đó được nữa, trừ phi Chúa bảo:" nếu không tìm tới đó, thì phải chịu cảnh ...tận thế "
Thứ Hai, 01 Tháng Giêng 20186:00 SA
(HNPD) Cái tính dễ dãi cho tình cảm bộc phát, mình thấy lúc này mình gần gụi thơ Bùi Giáng dễ sợ.
Chủ Nhật, 31 Tháng Mười Hai 20176:00 SA
(HNPD) Đơn giản nhưng kỳ bí... Phim trường mà...
Thứ Bảy, 30 Tháng Mười Hai 20176:00 SA
(HNPD) Nhà thơ Huy Trâm là bút hiệu của nguyên biện lý Nguyễn Hồng Nhuận Tam, không phải Nhuận Tâm, vì trên ông là luật sư Nguyễn Hồng Nhuận, và dưới ông, còn quý cô Trang Năm, Trang Sáu ...hình như cả đại gia đình đều theo ngành luật
Thứ Sáu, 29 Tháng Mười Hai 20176:00 SA
(HNPD) Tôi thì thấy quá khứ, hiện tại hoà lẫn vào nhau, như là chuỗi ngày được nối dài thêm, để cho mình không tiếc nhớ tháng ngày đã qua, để không khiến phải ân hận nếu mình lỡ đi lạc một đoạn đường nào đó chẳng hạn.
Thứ Năm, 28 Tháng Mười Hai 20176:00 SA
(HNPD) Khung cảnh chùa vẫn xưa, nhưng nhân sự thì hình như thay đổi ...Tất nhiên người có như cây đâu mà cành thay lá mới,...
Thứ Tư, 27 Tháng Mười Hai 20176:00 SA
(HNPD) Ờ nhỉ, núi Bà Đen sương nắng hai mùa, tưởng quyến rũ hơn An Lão nắng lửa thiêu đốt cả hoàng hôn cuộc đời, bất kể xuân hạ thu đông, sợ lắm ...
Thứ Ba, 26 Tháng Mười Hai 201712:01 CH
(HNPD) Người ta tưởng: mình lo cho mình thì dễ quá, bởi vì mình lo cho mình, chớ lo cho ai đâu. Song trái lại, mình lo cho mình rất khó khăn, do thế mới có câu: "Làm sao mình vượt nổi mình" là vậy