Tôi muốn tìm hồn dân tôi cũ
Trong hình đất nước dáng cong cong
Tôi muốn nhìn ra niềm yêu cũ
Ngàn vạn con tim giữ trong lòng
( Tú Yên - Nước mắt con Việt )
Nước Việt mến yêu
Xuân về trên đất Mỹ
Bâng khuâng nhớ Quê nhà
Quê hương tôi bên kia bờ Đại Dương. Đẹp não nùng, e ấp như cô gái đẹp Việt Nam. Những ngày tù đày, gian khổ trên đỉnh Hoàng Liên Sơn. Đói và lạnh, đêm trằn trọc, thao thức. Mỏi mòn thiêm thiếp lúc tàn canh. Bừng mắt dậy: Hoa bang trắng xóa một màu trên sườn đồi bên song sắt nhà giam. Mùa xuân đến mang về sức hồi sinh. Cửa tù mở, xa xa đỉnh Fansipan hùng vĩ: Tuyết phủ một màu trắng xóa. Cửa tù mở, đi vào cõi thiền. Trời đất, núi non, cảnh vật hòa đồng. Lòng thanh thản, không còn gì đói lạnh. Ngọn đồi sỏi đá, trơ trọi. Tay run run đào xới. Từng hóc và từng hóc nhọc nhằn. Hom củ mì bỏ xuống đợi chờ. Ngày tháng dài trôi qua bằn bặt. Sườn đồi sỏi đá xanh tươi. Những củ mì bụ bẫm. Tù trồng trọt nuôi thân. Những năm dài chay tịnh. Củ mì băm tên gọi sắn dzui. Dzui cũng như vui cho được đỡ dạ. Những dêm dài thao thức, nhớ về Miền Nam: Nắng ấm chan hòa.
Hè về dưới chân rặng Trường Sơn: Nắng như đổ lửa. Đêm về, tù già không thở được, đứng tựa song sắt khò khè. Tù trẻ trăn trở, mơ màng. Mơ về dòng suối mát quê làng Miền Nam.
Chiều tà trên Bến Ngọc xứ Bắc, nhớ về ánh nắng vàng rơi rụng bên kia dòng sông xứ Thủ, Bình Dương.
Dốc Phục Linh bên rặng Trường Sơn cao vời vợi. Tù nhọc nhằn, oằn vai gánh nặng ráng sức trèo. Dốc Mơ, Gia Kiệm, trên đường đi Đà Lạt vừa cao vừa dài. Những ngày vui thơ mộng. Xe vượt qua thênh thang, những nụ cười âu yếm, đôi tình nhân trẻ:
“Yêu nhau mấy núi cũng trèo,
mấy sông cũng lội,
vạn đèo cũng qua.”
Những ngày thơ mộng ấy. Đà Lạt trăng mờ, tay cầm tay lặng bước:
“Ta nhẹ dìu nhau như tiếng thở.
Thương này, thương cho bõ lúc đợi chờ.”
Suối A Mai dưới chân rặng Trường Sơn hùng vĩ. Mùa khô trong vắt, dịu dàng. Mùa mưa lũ, tràn ngập bãi bờ, ào ạt, dũng mãnh, ngựa bất kham.
“Dòng An Giang, sông sâu, nước biếc.
Dòng An Giang nên thơ khiến nhớ...”
Tuổi học trò bơi lội. Giắt lá sả theo mình, phòng cá nóc đớp, khoét thịt da.
Năm xưa, ra thăm xứ Huế. Dòng sông Hương tình tứ. Câu hò mái đẩy vẳng đưa. Chùa Thiên Mụ cổ kính. Lăng Tự Đức u trầm. Học trò Đồng Khánh áo dài trắng, nón lá bài thơ.
“Học trò xứ Quảng ra thi.
Thấy cô gái Huế, bước đi không đành!”
Đèn Sài gòn, ngọn xanh, ngọn đỏ... Những đêm trường thao thức, nhớ người yêu lỗi hẹn, nhịp bước trên phố vắng, buồn hiu.
Kinh Xà No, người không lo đói. Gạo Nàng Mau vừa dẻo vừa thơm. Chiều tà lặng ngắm chiếc cầu ván bắc qua rạch Nàng Mau đẹp như tranh thủy mạc. Rừng U Minh xanh ngắt một màu. U Minh như quỷ mị đầy chết chóc. Chiến trường máu đổ, tử vong.
Tuổi thanh xuân thích cảnh lạ. Hà Tiên thăm Thạch Động. Mũi Nai ngắm trời mây. Chùa Phù Dung huyền thoại. Bắc Tô Châu pha đèn nhìn cá bay.
Tây Đô, Cần Thơ bên bờ Sông Hậu. Chiều tà, gió lộng, đón người yêu. Bến Ninh Kiều dập dìu tài tử, giai nhân. Vườn Thầy Cầu xinh xinh. Rạch Tham Tướng với truyện “Dưới Rặng Trăm Bầu.”
Ngày Miền Nam hấp hối, đứng trên dốc Châu Thới bưổi chiều tà, nhìn về phi trường Biên Hòa mịt mùng trong khói lửa. Tỉnh lỵ mến yêu thời lập nghiệp, bên kia bờ sông Đồng chìm vào tăm tối. Lòng thê lương!
Lưu ly trên đất Mỹ chạnh nhớ quê nhà Việt Nam.
Nguyễn Nhơn
Cuối Thu 24/11/2019
Nước mắt con Việt
Tôi muốn tìm hồn dân tôi cũ
Trong hình đất nước dáng cong cong
Tôi muốn nhìn ra niềm yêu cũ
Ngàn vạn con tim giữ trong lòng
Đất nước ơi, người còn ở đó không?
Hãy lên tiếng hoặc trở mình thôi cũng được
Con thương quá, người không còn như trước
Người bây giờ, đau nặng lắm phải không?
Đâu mất rồi, người phụ nữ dáng cong?
Đi đâu mất những rừng vàng biển bạc?
Thương bầy trẻ như đàn chim tao tác
Mẹ Việt ơi, con có lỗi với Người
Đã không làm gì để bảo vệ biển khơi
Cũng không thể giữ rừng cây xanh lá
Càng không thể bảo tồn nền văn hoá
Lịch sử ngàn năm, ôi con cháu Lạc Hồng
Bao uẩn ức tất thảy giữ trong lòng
Đứa bỏ đi, thằng lầm lì ở lại
Mọi kiến thức, tay chân đều thừa thãi
Chẳng làm gì được để cứu non sông
Lớp già thở dài nhìn lớp trẻ thong dong
Người hiểu chuyện lắc đầu chê kẻ ngốc
Người tỉnh táo thì giữ im như thóc
Lặng lẽ nhìn và cùng bước tới diệt vong
Thế kỷ này, vũ lực có còn không?
Còn, nhưng nó chỉ dùng cho nội bộ
Khi xâm chiếm các quốc gia và lãnh thổ
Người ta dùng văn hoá với bao hồng
Con Việt bây giờ sử nước lạ tinh thông
Thuộc cả truyện yêu đương và kiếm hiệp
Chuyện celeb tường tận và biết hết
Chỉ ngu ngơ không biết chút chuyện nhà
Đám trẻ bàng quan "Chuyện đó của ông, cha"
Người già nói "Người già có gì đâu để mất?"
Khi mục ruỗng là khi cây yếu nhất
Không linh hồn chỉ là xác biết đi
Không cần vũ trang và quân đội thực thi
Khi lớp trẻ bàng quan với tương lai đất nước
Và lớp lớn sợ mất những gì đã có được
Để mẹ quê hương máu chảy muôn đường
Tài nguyên, rừng vàng, biển bạc tang thương
Văn hoá, sách hay, bảo vật đều biến mất
Quên luôn cả linh hồn những người đã khuất
Không quan tâm cội nguồn mình đã sinh ra
Không ngẩng đầu nhìn tương lai vẫn còn xa
Là mất hết. Là không còn gì nữa.
Là ngọn nến không còn ánh lửa.
Là một quốc gia nhưng không còn có chủ quyền.
Quê Hương à! Chúng con có lỗi với Mẹ trầm miên...
Tú Yên