Tui từ nhỏ chí lớn
Cắt cổ không ra một câu thơ
Chỉ trừ có một lần
Khi học Đệ Tứ niên
Phải làm một bài lục bát
Nộp cho thầy chấm điểm
Tui còn nhớ bài thơ tả
Đôi giày mỏ vịt moccasin
Mốt thịnh hành thời đó
Ba cho tiền sắm diện Tết
Tui vốn dân làng quê
Chỉ muốn được thư thả
Thơ thẩn gì lại phải theo luật
Bằng bằng trắc trắc bằng bằng trắc
Đang khi thi hứng bay bỗng
Xỏ mủi dắt vô khuôn
Yến sỉ phi lý thuần ắt dong tuốt
Còn thơ thẩn nỗi gì?
Cho nên chẳng chịu làm thơ
Nói vè còn họa may
Khi viết cũng như nói
Chẳng niêm luật buộc ràng
Nào ngờ cũng biết mần thơ
Dzụ nầy là do nhà văn Võ Kỳ Điền
Gởi lại hai bài viết
Kể lể tâm tình nơi xứ Thủ ngày xưa
Nhớ cảnh cũ người xưa
Mới lần tay gõ phím
Từng câu từng câu hiện
Lòng cảm thấy ngậm ngùi
Bình Dương, Bình Dương của ai
Bài thơ trữ tình đầu tiên
Những vần thơ lã lướt
Những vần thơ bằng văn xuôi
BÌNH DƯƠNG, BÌNH DƯƠNG CỦA AI?
Trở lại chuyện BÌNH DƯƠNG một ngày. Cái công viên tàn tạ ngày nay. Một thời yêu dấu của tuổi thơ. Chiều xuống Bà Nội dắt tay cháu. Ra VƯỜN BÔNG dạo mát. Hột đậu rang của ông Tàu nhai nhóc nhách. Xâu mía ghim ngọt lịm que tre trắng ngần. Rồi đến thời thanh thiếu. Tối tối mặc quần dài thay quần cụt. Đầu xức brillantine. Ta lã lướt dạo chơi. Mắt lấm lét ngó các cô bạn nhỏ. Vườn bông lúc nầy thành CÔNG VIÊN của ta.
Cái CẦU TÀU nửa nổi nửa chìm. Tuổi mười lăm mười sáu. Lấy cớ ngồi câu cá. Lặng ngấm buổi chiều tà. Ánh nắng vàng rơi rụng bên kia sông. Để thấy lòng bâng khuâng hiu quạnh. Rồi đến tuổi yên đương. Những đêm khuya thanh vắng. Cô đơn nhìn dòng nước trôi trôi. Nước mắt buồn rơi rơi. Khi cuộc tình dang dở.
DÒNG SÔNG THỦ lặng lờ trôi. Chứng kiến bao thăng trầm. như chiếc cầu đổ quê tôi. Đâu biết có một ngày. Có một đàn con nhỏ. Gạt nước mắt ra đi. Không bao giờ trở lại.
Bình Dương, Bình Dương của ai? Của tuổi thơ vui thú. Tuổi thanh xuân phiêu bồng.
Bình Dương, Bình Dương của ai? Những cuộc tình mật ngọt. Những cuộc tình vỡ tan.
Bình Dương, Bình Dương của ai? Xứ THỦ, QUÊ HƯƠNG tôi ...
Rồi tới THƠ NGANG HÔNG
Chiều Thu
Gánh cọ qua cầu lắt lay
“ Thương nhau, cởi áo cho nhau
Về nhà mẹ hỏi, qua cầu gió bay “
Chén “sắn dzui” vừa xong
Cả đội tù K5 Tân Lập lên đường
Ra đồi cọ bên kia Bến Ngọc
Trẫy lá cọ về lợp trại mới cất
Đồi cọ bên kia vực thẩm
lúc chiều tà, đẹp hoang sơ
như cảnh sa mạc Châu Phi
Thanh đường rầy xe lửa lật ngang
vừa bàn chân đặt bước
bắc qua vực sâu, dài trăm thước
Thân tù ốm đói nhẹ bước
đong đưa như ngày tháng đong đưa
Bận về mới thật gian nan
Thân tù chỉ bốn chục kí
Gánh nặng oằn vai cũng tương đương
Chiều mùa thu mây mù giăng mắc
“Từng bước từng bước thầm”
Răng cắn chặt nén lại niềm sợ hãi
Gồng tay gầy giữ chặt gánh lá cọ lắt lay
Gió chiều thu đẩy nhịp bước đong đưa
Trên thanh sắt lắt lẽo qua vực thẩm
hồn lơ lững như mây trời lãng đãng
Vượt qua rồi ngoảnh nhìn lại, như mơ
Chiều thu gánh lá cọ
Nguyễn Nhơn
Và cũng tập tểnh NHỮNG VẦN THƠ TỰ DO
ĐI TÙ VC
Đi tù vc Miền Nam
Tay không gở mìn bẩy
Mìn cá nhân, mìn cóc
Nhãy lên rồi nỗ chụp
Ai còn, ai mất?
Như lính thú đời xưa
Nước mắt như mưa
Bước chân xuống tàu
Hồng Hà như bầy súc vật
Ra Bắc, Hoàng Liên sơn
Thân tù đày, đói khổ và bịnh tật
Vô vọng, chẳng biết ngày về
Ngày về còn thảm thương hơn
Hết tù trong tới tù ngoài
Kinh tế mới, nhọc nhằn, đói khổ
Khổ vẫn hoàn khổ!
Cựu tù vc
Nguyễn Nhơn
On a chanté...les Parisiennes
Leur petits nez et leur chapeaux
Et bien que... les Américaines
Qui soient les souveraines
Du monde nouveau
On oublie tout
Sous le soleil de Mexico
On devient fou...
NẮNG TRƯỜNG SƠN
Hai gã tù Miền Nam
Lầm lủi đẩy xe ba gát
Vượt qua dốc Phục Linh
Bận lên, ra sức đẩy
Bận xuống, cố sức trì
Bận lên, tù đẩy xe
Bận xuống, xe kéo tù
Vực sâu liền trước mắt
Thân tù có sá chi
Đêm về gã tù già
Áp mặt song cửa sắt
Phì phò thở, lên cơn xuyển
Gã tù trẻ trăn trở
Nhớ về dòng suối mát
Nơi quê nhà Bình Dương
Cội trăm già trĩu trái
Sắc tím, vị ngọt thanh
Thiêm thiếp giấc cô miêng
Chợt giựt mình thức tỉnh
Nắng Cali vàng rực rở
Mùa hè trên đất Mỹ
( Hè Cali nhớ hè Trường Sơn)
Nguyễn Nhơn
BÈO GIẠT HOA TRÔI
Bèo nhỏ ở trong ao
Bèo lớn trôi trên sông
Lục bình, hoa tím đẹp
Giữa trời trăng, mây nước trôi
Trôi mãi chẳng biết về đâu?
Như phận gái bến nước mười hai
Trong nhờ, đục chịu!
Lục bình dòng sông Thủ
Lúc vận nước ngã nghiêng
Trôi giạt ra biển Đông
Vượt Thái Bình dương
Giạt vào dòng sông Mỹ
Chọn nơi đây làm quê hương
Khi lục bình nhớ dòng sông Thủ
Đọc câu Kinh Phật vỗ về:
“ Tam thiên, Đại thiên, Thế giới
Đâu không phải là NHÀ?”
Lục bình xứ Thủ
Nguyễn Nhơn