BỘ NHỚ CỦA CHỊ - CAO MỴ NHÂN

Thứ Sáu, 21 Tháng Chín 20186:00 SA(Xem: 6407)
BỘ NHỚ CỦA CHỊ - CAO MỴ NHÂN
636726300539115825zzzzzz

BỘ NHỚ CỦA CHỊ   -    CAO MỴ NHÂN

Cứ tưởng rằng tiềm thức chỉ làm việc trong lúc ngủ, nào ngờ nó xẩy ra ngay cả lúc người ta đang sáng suốt, thực tế nó khiến ta nhớ ra ngay, hay cũng tìm tòi một lúc mới nhận biết sự kiện trước mặt.
Cách đây 11 năm, tôi trở lại Saigon tìm cho được căn nhà bé nhỏ ở bên kia cầu Thị Nghề phía quận Bình thạnh, nơi nữ sĩ Đinh thị Thục Oanh, phu nhân cố thi sĩ Vũ Hoàng Chương đang trú ngụ cùng với con trai duy nhất của chị là cháu Vũ Hoàng Tuân. 
Vô tới nhà chị tôi mới biết là chị đang đau căn bệnh trầm kha nhất của người phụ nữ đã lớn tuổi.
Tôi không dám kể ra những gì tôi thấy trước mắt hôm đó, một bà chị trong hội thơ Quỳnh Dao sang trọng, tiếng tăm, đầy phẩm chất từ hơn nửa thế kỷ nay, những nữ sĩ đã đi vào lịch sử thi ca như niên trưởng  Cao Ngọc Anh, nữ sĩ Mộng Tuyết Thất tiểu muội, nữ sĩ lão thành Trùng Quang...vv...
Nơi thi đàn Quỳnh Dao, nữ sĩ  Đinh thị Thục Oanh làm rất ít thơ, nhưng mang chút âm hưởng của nhà thơ lớn Vũ Hoàng Chương, phu quân bà, thí dụ  khi đến thăm một bạn thơ Quỳnh Dao, nhưng bạn thơ này vắng nhà, nữ sĩ Thục Oanh viết vài dòng để lại, có câu:
...lòng ta bỗng nổi gió mưa... (ĐT Thục Oanh)
Chị đọc lại cho tôi nghe, cả 2 chúng tôi đều có ý nghĩ:
Tôi nói: chị viết thế thầy Chương giận chết.
Chị thản nhiên trả lời: ông ấy hay nói "nổi gió mưa" lắm, nên mình bị ghim câu ấy vào tiềm thức rồi.
Chị nằm quay mặt vào tường, rồi lại quay ra phía tôi đang ngồi nghiền ngẫm điều...nhân quả, và nghĩ tới nhiều tầng kiếp, vì có thể trong một đời người, không thể cái "nhân" nó toàn vẹn thế mà cái "quả" lại  ...không đúng với lý luận, tinh thần bản chất như lâu nay người ta hay đề cập đến.
Chị rất đức hạnh, nền nếp, phúc hậu, đoan trang. Mà sao bây giờ lại tự phơi thân, hành xác trước nỗi đời nghiệt ngã, đắng cay...
Chị nằm trên cái giường gỗ tạp, được vây quanh bằng chiếc màn vải. Trên đầu là mái tôn nóng như lửa  cháy, đến nỗi không còn muốn che đậy hình hài mỗi lần cơn đau vật vã, chẳng có thuốc men, đang chờ...chết!
Ra vô sau trước, chỉ có con trai duy nhất hầu hạ, cơm nước, vệ sinh...
Chị bỗng ngồi lên, nhìn tôi đăm đăm, cười lơ đãng, nụ cười thì vẫn như xưa, hiền hoà, thánh thiện, nhưng đôi mắt đã từ lâu ở thế giới nào, khiến mỗi lần gặp lại ai quen, chị tưởng như vừa hạnh ngộ lần đầu, hay ngược lại, nhân diện nào vừa đối mặt, chị tưởng quen đâu từ kiếp trước.
Tôi hỏi chị một câu rất tầm thường: Chi có nhớ em không, Cao Mỵ Nhân này. Chị chợt khép kín nụ cười, mắt long lanh như người đi lạc mới trở về, chị hơi nhíu mày lại, như tìm kiếm hình ảnh nào xa xôi, chị gật gật đầu, nói thầm với chính chị: 
Cao Mỵ Nhân hả, lâu lắm rồi không gặp, đang ở đâu hả?
Em đây này chị Thục Oanh, chị quên sao?
Chị ngó tôi, ánh mắt thật xa xăm, rồi bất thần nhìn tôi thật kỹ: không phải đâu, à mà phải nhớ rồi...
Nhưng bỗng chị cười thật ngơ ngác: Cũng biết Cao Mỵ Nhân à, đi đâu lâu rồi, có gặp cho tôi gởi lời thăm nhé...

Cứ như thế hết buổi trưa, cứ như thế, khi chợt nhớ cười vui, nhẹ nhàng thôi, bỗng quên hẳn, lại ngơ ngác, dè dặt, rồi xa lạ hẳn ...
Chị ơi, bộ nhớ của chị đã hoàn toàn ... Trắng Xoá  ...

CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Thứ Ba, 02 Tháng Giêng 20186:00 SA
(HNPD) Để trang trải nỗi sầu tư ám ảnh bởi dòng sông Amazon, mà giờ này tôi chưa đến được, có nghĩa...chẳng bao giờ tôi tới đó được nữa, trừ phi Chúa bảo:" nếu không tìm tới đó, thì phải chịu cảnh ...tận thế "
Thứ Hai, 01 Tháng Giêng 20186:00 SA
(HNPD) Cái tính dễ dãi cho tình cảm bộc phát, mình thấy lúc này mình gần gụi thơ Bùi Giáng dễ sợ.
Chủ Nhật, 31 Tháng Mười Hai 20176:00 SA
(HNPD) Đơn giản nhưng kỳ bí... Phim trường mà...
Thứ Bảy, 30 Tháng Mười Hai 20176:00 SA
(HNPD) Nhà thơ Huy Trâm là bút hiệu của nguyên biện lý Nguyễn Hồng Nhuận Tam, không phải Nhuận Tâm, vì trên ông là luật sư Nguyễn Hồng Nhuận, và dưới ông, còn quý cô Trang Năm, Trang Sáu ...hình như cả đại gia đình đều theo ngành luật
Thứ Sáu, 29 Tháng Mười Hai 20176:00 SA
(HNPD) Tôi thì thấy quá khứ, hiện tại hoà lẫn vào nhau, như là chuỗi ngày được nối dài thêm, để cho mình không tiếc nhớ tháng ngày đã qua, để không khiến phải ân hận nếu mình lỡ đi lạc một đoạn đường nào đó chẳng hạn.
Thứ Năm, 28 Tháng Mười Hai 20176:00 SA
(HNPD) Khung cảnh chùa vẫn xưa, nhưng nhân sự thì hình như thay đổi ...Tất nhiên người có như cây đâu mà cành thay lá mới,...
Thứ Tư, 27 Tháng Mười Hai 20176:00 SA
(HNPD) Ờ nhỉ, núi Bà Đen sương nắng hai mùa, tưởng quyến rũ hơn An Lão nắng lửa thiêu đốt cả hoàng hôn cuộc đời, bất kể xuân hạ thu đông, sợ lắm ...
Thứ Ba, 26 Tháng Mười Hai 201712:01 CH
(HNPD) Người ta tưởng: mình lo cho mình thì dễ quá, bởi vì mình lo cho mình, chớ lo cho ai đâu. Song trái lại, mình lo cho mình rất khó khăn, do thế mới có câu: "Làm sao mình vượt nổi mình" là vậy
Thứ Hai, 25 Tháng Mười Hai 20176:00 SA
(HNPD) Một phần sợ hãi thế giới hiển linh, hư huyễn vạn cổ, một phần bản tính và tâm tư tôi còn quá nhiều phức tạp, lo ra trong cuộc sống này, tôi hoàn toàn ký thác người xưa nơi cõi Phật từ bi hỉ xả...
Chủ Nhật, 24 Tháng Mười Hai 20176:00 SA
(HNPD) Không biết có phải tôi đa đoan không, mà tôi luôn được bằng hữu chúc câu: "Chúc Mỵ thân tâm an lạc". Có nghĩa là tôi khổ thân, khổ tâm lắm, ai cũng biết phải không?