NĂM NĂM. - CAO MỴ NHÂN

Thứ Năm, 28 Tháng Tư 202210:00 SA(Xem: 1721)
NĂM NĂM. - CAO MỴ NHÂN


zzzăa

NĂM NĂM.  -  CAO MỴ NHÂN 
 
Một chút heo may
Một chút lá vàng
Năm năm mây trắng
Tưởng vắng thu sang
 
Tóc vướng bông lau
Sương bạc mái đầu
Năm năm mong đợi 
Một cuộc tình sâu
 
Thì đã năm năm
Trôi qua âm thầm
Mối tơ óng chuốt 
Vương nỗi buồn câm 
 
Bóng hình nào qua
Đường ngang trước nhà 
Khói thời gian nhạt
Năm năm bơ vơ ...
 
CAO MỴ NHÂN (HNPD)

 

           28 - 4 - 2022

Ý kiến bạn đọc
Thứ Hai, 02 Tháng Năm 202210:40 SA
Khách
Cám ơn chị
Thơ của chị ngắn, dài..đều thấm suốt vào con tim!
thainulan
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Thứ Sáu, 15 Tháng Mười Hai 201712:01 CH
(HNPD) Cho em nguyên nỗi ngậm ngùi Đưa tay em nắm để rồi biệt xa Một mình đứng giữa bao la Xin anh vẽ lại tình ta một lần
Thứ Năm, 14 Tháng Mười Hai 201712:01 CH
(HNPD) Mênh Mang đợi chờ Miên Man sầu nhớ Vạn Mùa tình em Như Mây bát ngát êm đềm
Thứ Tư, 13 Tháng Mười Hai 201712:01 CH
(HNPD) Em biết sáng ra anh hỏi Đêm vơi giấc ngủ chưa đầy Anh có tìm em rất vội Cuộn tròn tri kỷ trong tay
Thứ Ba, 12 Tháng Mười Hai 201712:01 CH
(HNPD) Còn gì đâu anh hỡi Đôi môi thốt ngập ngừng Tại sao anh không nói Rằng yêu em vô cùng
Thứ Hai, 11 Tháng Mười Hai 201712:01 CH
(HNPD) Mỗi vần thơ hoa Tặng cho người ta Âm thầm nhỏ lệ Trên tay ngọc ngà
Chủ Nhật, 10 Tháng Mười Hai 201712:01 CH
(HNPD) Tại sao mình say đắm Cuộc tình anh hoang liêu Cả đời mình ngơ ngẩn Ấp ủ niềm thương yêu
Thứ Bảy, 09 Tháng Mười Hai 201712:01 CH
(HNPD) Bình minh thì thầm rất nhẹ Hỏi rằng em hạnh phúc chưa Hay còn muốn anh ...ngu ngơ Cho em thoả lòng đầy đọa
Thứ Sáu, 08 Tháng Mười Hai 201712:01 CH
(HNPD) Từ đây gạt hết điêu tàn Quạnh hiu giữa biển mây vàng nhẹ trôi Lặng yên nghe gió ngàn khơi Long lanh sương ủ những lời thơ yêu
Thứ Năm, 07 Tháng Mười Hai 201712:01 CH
(HNPD) Mây thường trôi đi xa Tháng năm rồi cũng hết Nhưng cuộc tình chúng ta Không bao giờ giã biệt
Thứ Tư, 06 Tháng Mười Hai 201712:01 CH
(HNPD) Xin cám ơn cuộc tình Nỗi đắm say trừu tượng Anh và tim của mình Hiến dâng thơ vô lượng