TƯỞNG LÀ. - CAO MỴ NHÂN

Thứ Ba, 08 Tháng Chín 202010:00 SA(Xem: 3079)
TƯỞNG LÀ. - CAO MỴ NHÂN
          637350308827275717zzzzzu65
TƯỞNG LÀ.    CAO MỴ NHÂN 
 
Tưởng là thôi, tưởng là đi
Nhưng lòng cảm thấy sầu bi, buồn phiền
Tưởng là anh, tưởng là em 
Không còn một dịp êm đềm, yêu thương 
 
Ngờ đâu cuối nẻo, cùng đường 
Chúng mình lại bỗng bình thường bên nhau
Thế là em lại trước sau
Chỉ còn anh với ngàn câu thơ tình 
 
Nên đừng nghĩ chuyện phiêu linh
Đừng bao giờ nói rằng tình trái ngang
Đừng khi nào bảo dở dang 
Chỉ như có chút muộn màng đó thôi 
 
Từ khi biết được trên đời 
Anh như thiên sứ từ trời xuống đây 
Gặp em nơi trái đất này 
Hân hoan ấp ủ tháng ngày mộng mơ...
 

        CAO MỴ NHÂN (HNPD)

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Thứ Năm, 23 Tháng Mười Một 201712:01 CH
(HNPD) Mặt trời đi ngủ sớm Em vét nắng ngoài sân Phủ lên mộ tình lớn Khóc một thời ái ân
Thứ Tư, 22 Tháng Mười Một 201712:01 CH
(HNPD) Giấc ngủ trưa lê thê Anh không thức em dậy Cuộc tình ôi vĩ đại Đã héo mòn nhớ nhung
Thứ Ba, 21 Tháng Mười Một 201712:01 CH
(HNPD) Ôi trái tim bé nhỏ Sao lời kinh bao la Bỗng đâu nguồn sầu khổ Tan vào lòng thiết tha
Thứ Hai, 20 Tháng Mười Một 201712:01 CH
(HNPD) Nắng vàng sẽ mới, thiết tha mầu Mỗi năm parade rose tìm gặp
Chủ Nhật, 19 Tháng Mười Một 201712:01 CH
(HNPD) Tạ ơn thân kính vô vàn Thiệt thua mà vẫn son vàng cho ai Tạ ơn hò hẹn đơn sai Một lần khổ lụy vương hai cuộc tình
Thứ Bảy, 18 Tháng Mười Một 201712:01 CH
(HNPD) Ngày thầm, đêm rét mướt Lưng lạnh giá vòng tay Mùa đông, sương ẩm ướt Hồn thơ vẫn đắm say
Thứ Sáu, 17 Tháng Mười Một 201712:01 CH
(HNPD) Buồn vương ngày đợi tháng chờ Hình như em đã cắt bờ tóc mây Lược anh là đôi bàn tay Chải cho em mối tơ này rối tinh
Thứ Tư, 15 Tháng Mười Một 201712:01 CH
(HNPD) Lời tỏ tình xa xôi Trái tim vàng ngậm ngùi Thôi anh về nẻo ấy Em đứng lại bên tr
Thứ Ba, 14 Tháng Mười Một 201712:01 CH
(HNPD) Từ khi em biết mộng mơ Chưa bao giờ để đường tơ rối tình Trái tim giữ kín riêng mình Bỗng nay tràn ngập bóng hình của anh
Thứ Hai, 13 Tháng Mười Một 201712:03 CH
(HNPD) Người không hỏi tại sao ta nồng nhiệt Hay điên cuồng sương khói phủ không gian Khi ngọn gió thổi bùng lên tan biến Những chông gai tê buốt giữa điêu tàn