Quốc Hận 43: Ước Mơ Nước Việt Hồi Sinh
Việt Nam Cộng Hòa mến yêu
Việt Nam Cộng Hòa
Không chỉ là Tổng thống Ngô Đình Diệm
Lại càng không phải Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu
Việt Nam Cộng Hòa là XƯƠNG MÁU
của 250 ngàn tử sĩ Miền Nam vị quốc vong thân
Việt Nam Cộng Hòa là KẾT TINH xương máu
mồ hôi, nước mắt của TOÀN DÂN MIỀN NAM
Hàng hàng, lớp lớp TUỔI TRẺ MIỀN NAM
đem máu đào tưới thấm ĐẤT NON SÔNG
1956
Chàng trai tuổi mười tám
Tham dự Lễ Chào Mừng
Đệ Nhất Việt Nam Cộng Hòa
Lòng vui mừng hớn hở
Trên chiếc xe kiệu hoa
Vung mạnh tay chém
Rắn Ba Đầu: Phong - Thực - Cộng
Cảnh diễn, lòng mong thực
Hiến Pháp Đầu Tiên viết:
Quốc Dân Việt Nam long trọng công bố
CHỦ TRƯƠNG DÂN TỘC KHAI PHÓNG
Toàn dân có nghĩa vụ thực hiện
Chủ trương chỉ bốn chữ
Thực hiện, việc dài lâu
Chỉ có bốn năm đầu
Được bình yên xây đắp
Năm Một chín sáu mươi
VC tập trung binh lực
Đánh trận lớn Trảng Sụp
Quân lực VNCH bị bất ngờ, thất thế
Tổng Thống phải tuyên bố:
Tổ Quốc Lâm Nguy
Quốc sách Ấp Chiến Lược
Mới khởi sắc đành khựng lại
Ba năm sau xảy ra Binh Biến
Đệ Nhất Cộng Hòa sụp đổ
Nạn tranh giành quyền lực
Liên miên suốt ba năm
1967
Nội bộ mới được yên
Quốc Hội Lập Hiến được triệu tập
Công bố tân Hiến Pháp
Thành lập Đệ Nhị Cộng Hòa
Lần nầy mơ ước còn cao hơn
Thêm vào Bốn chữ Dân tộc Khai phóng
Hai chữ NHÂN BẢN đầy dân tộc tính
Làm nức lòng Quân Dân
Ước mơ thì nhiều
Nhưng chẳng được bao nhiêu
Vì giặc Cộng xua toàn lực
Tổng tấn công Tết Mậu Thân
Toàn quốc vành khăn sô
Tưởng như mất nước từ khi ấy
Nhờ chiến binh VNCH dũng cảm
Không tiếc máu xương giữ vững Miền Nam
Năm Một chín bảy lăm
Đơn dộc chiến đấu, đành thất trận
Mất nước, nhưng vẫn ngẩng mặt, cao đầu:
“Thế chiến quốc, thế xuân thu
Thời thế thế, thế thời phải thế”
Dân tộc Khai Phóng
Vài chục năm lại đây
Lác đác trên sách vở Âu Mỹ
Mới thấy xuất hiện mấy chữ
Liberal Nationalism
Chủ thuyết Quốc Gia cởi mở
Mấy chữ đó chỉ hạn hẹp trong phạm vi Chánh Trị
Bốn chữ: Dân tộc Khai phóng bao quát hơn nhiều
Là ý chí xây dựng DÂN TỘC TÍNH
Vừa vun bồi tính tốt dân tộc, vừa học đức tính dân tộc khác
Điều hãnh diện là ở chỗ nầy:
Dân tộc Việt Nam long trọng công bố
Chủ trương Dân tộc Khai phóng
Trên Hiến PhápVNCH từ hơn nửa thế kỷ trước
Dân tộc Nhân Bản
Vài năm trở lại đây, học giả Brzezinski
Thường nói vê Human Dignity
Ý muốn nói là Thời Đại sắp tới
Sẽ vượt qua Thời Đại Nhân Quyền hiện tại
Không phải chỉ bó hẹp trong phạm vi luật pháp
Vì Nhân Phẩm (Dignity) là tính chất tự thân con người
Không cần luật pháp ban bố
Không ai có quyền tước đoạt
Hai chữ: NHÂN BẢN còn sâu hơn hai chữ NHÂN PHẨM
Nhân phẩm là hoa trái
Từ gốc gác (Bản) con người (Nhân)
Dân tộc Việt Nam từ non nửa Thế kỷ trước
Đã long trọng công bố trên Hiến Pháp Đệ Nhị Cộng Hòa
Nhân bản là tình thương
Không đương cự được súng đạn
Nhưng súng đạn rồi sẽ hết
Tình người còn dài lâu
Nguyễn Nhơn
Nước Việt mến yêu
Nguyễn Nhơn
Xuân về trên đất Mỹ
Bâng khuâng nhớ Quê nhà
Quê hương tôi bên kia bờ Đại Dương. Đẹp não nùng, e ấp như cô gái đẹp Việt Nam. Những ngày tù đày, gian khổ trên đỉnh Hoàng Liên Sơn. Đói và lạnh, đêm trằn trọc, thao thức. Mõi mòn thiêm thiếp lúc tàn canh. Bừng mắt dậy: Hoa bang trắng xóa một màu trên sườn đồi bên song sắt nhà giam. Mùa xuân đến mang về sức hồi sinh. Cửa tù mở, xa xa đỉnh Fansipan hùng vĩ: Tuyết phủ một màu trắng xóa. Cửa tù mở, đi vào cỏi thiền. Trời đất, núi non, cảnh vật hòa đồng. Lòng thanh thản, không còn gì đói lạnh. Ngọn đồi sỏi đá, trơ trọi. Tay run run đào xới. Từng hóc và từng hóc nhọc nhằn. Hom cũ mì bỏ xuống đợi chờ. Ngày tháng dài trôi qua bằng bặt. Sườn đồi sỏi đá xanh tươi. Những cũ mì bụ bẩm. Tù trồng trọt nuôi thân. Những năm dài chay tịnh. Cũ mì băm tên gọi sắn dzui. Dzui cũng như vui cho được đở dạ. Những dêm dài thao thức, nhớ về Miền Nam: Nắng ấm chan hòa.
Hè về dưới chân rặng Trường Sơn: Nắng như đổ lửa. Đêm về, tù già không thở được, đứng tựa song sắt khò khè. Tù trẻ trăn trở, mơ màng. Mơ về dòng suối mát quê làng Miền Nam.
Chiều tà trên Bến Ngọc xứ Bắc, nhớ về ánh nắng vàng rơi rụng bên kia dòng sông xứ Thủ, Bình Dương.
Dốc Phục Linh bên rặng Trường Sơn cao dòi dọi. Tù nhọc nhằn, oằn vai gánh nặng ráng sức trèo. Dốc Mơ, Gia Kiệm, trên đường đi Đà Lạt vừa cao vừa dài. Những ngày vui thơ mộng. Xe vượt qua thênh thang, những nụ cười âu yếm, đôi tình nhân trẻ. Yêu nhau mấy núi cũng trèo. Mấy sông cũng lội, vạn đèo cũng qua. Những ngày thơ mộng ấy. Đà Lạt trăng mờ, tay cầm tay lặng bước. “ Ta nhẹ dìu nhau như tiếng thở. Thương nầy, thương cho bỏ lúc đợi chờ.”
Suối A Mai dưới chân rặng Trường Sơn hùng vĩ. Mùa khô trong vắt, dịu dàng. Mùa mưa lũ, tràn ngập bãi bờ, ào ạt, dũng mãnh, ngựa bất kham. “Dòng An Giang, sông sâu, nước biếc. Dòng An Giang nên thơ khiến nhớ…” Tuổi học trò bơi lội. Giắt lá sả theo mình, phòng cá nóc đớp, khoét thịt da.
Năm xưa, ra thăm xứ Huế. Dòng sông Hương tình tứ. Câu hò mái đẩy vẳng đưa. Chùa Thiên Mụ cổ kính. Lăng Tự Đức u trầm. Học trò Đồng Khánh áo dài trắng, nón lá bài thơ. “Học trò xứ Quảng ra thi. Thấy cô gái Huế, bước đi không đành!”
Đèn Sài gòn, ngọn xanh, ngọn đỏ…Những đêm trường thao thức, nhớ người yêu lỗi hẹn, nhịp bước trên phố vắng, buồn hiu.
Kinh Xà No, người không lo đói. Gạo Nàng Mau vừa dẽo vừa thơm. Chiều tà lặng ngấm chiếc cầu ván bắc qua rạch Nàng Mau đẹp như tranh thủy mạc. Rừng U Minh xanh ngắt một màu. U Minh như quỉ mị đầy chết chóc. Chiến trường máu đổ, tử vong.
Tuổi thanh xuân thích cảnh lạ. Hà Tiên thăm Thạch Động. Mủi Nai ngắm trời mây. Chùa Phù Dung huyền thoại. Bac Tô Châu pha đèn nhìn cá bay.
Tây Đô, Cần Thơ bên bờ Sông Hậu. Bến Ninh Kiều dập dìu tài tử, giai nhân. Vườn Thầy Cầu xinh xinh. Rạch Tham Tướng với truyện “ Dưới Rặng Trăm Bầu.”
Trên dòng sông Hậu đón người yêu trong chiều lộng gió.
Ngày Miền Nam hấp hối, đứng trên dốc Châu Thới bưổi chiều tà, nhìn về phi trường Biên Hòa mịt mùng trong khói lửa. Tỉnh lỵ mến yêu thời lập nghiệp, bên kia bờ sông Đồng chìm vào tăm tối. Lòng thê lương!
Lưu ly trên đất Mỹ chạnh nhớ quê nhà Việt Nam.
Nguyễn Nhơn