'Đừng đi xe khách ở Ấn Độ'

Thứ Bảy, 28 Tháng Năm 20227:00 CH(Xem: 2161)
'Đừng đi xe khách ở Ấn Độ'

Bài học kinh nghiệm của Dy Khoa, nếu trở lại Ấn Độ sẽ ưu tiên di chuyển bằng máy bay hoặc tàu hỏa vì có sân bay, nhà ga cố định.

Dưới đây là chia sẻ của Dy Khoa, sống tại TP HCM, về chuyến du lịch Ấn Độ, qua ba thành phố New Delhi, Ahmedabad và Mumbai cuối tháng 4 vừa qua.

Chuyến đi đầu tiên của tôi đến Ấn Độ cách đây hơn 4 năm. Với kha khá kinh nghiệm đi nước ngoài một mình, tôi tự tin trở lại quốc gia này một lần nữa mà không có bạn đồng hành. Từng trải nghiệm tàu lửa Ấn Độ, lần này tôi muốn tìm hiểu thêm về xe khách đường dài.

Theo kế hoạch ban đầu, tôi di chuyển chiều đi Dehli - Ahmedabad và Mumbai - Delhi bằng hãng bay nội địa. Chặng Ahmedabad đến Mumbai tôi đi xe khách, vé xe khách dịch vụ - chất lượng cao có máy lạnh hơn 500.000 đồng cho quãng đường khoảng 600 km kết nối hai thành phố lớn nằm ở mạn Tây Ấn Độ.

Chàng trai Việt đi Ấn Độ bị xe khách bỏ rơi

Dy Khoa tại Delhi, Ấn Độ trong chuyến đi.

Tôi bay đến Ahmedabad và đặt vé xe khách trên một nền tảng trực tuyến khá uy tín của Ấn Độ. Xe khởi hành từ 22h đến 8h hôm sau tới nơi, giúp tôi tiết kiệm được chi phí một đêm nghỉ khách sạn.

Tôi chọn điểm lên xe ở Ujala Circle - một vòng xuyến lớn giữa ba con đường chính và 4-5 đường nhánh, cách trung tâm khoảng 15 km. Tôi đến sớm một tiếng so với giờ khởi hành. Nhìn khung cảnh xung quanh, tôi bắt đầu thấy lo vì đường sá rất hỗn độn. Công trường đang xây, khói bụi mịt mù và không có bảng hiệu báo hãng xe nào.

Tôi nhắn tin kênh chăm sóc khách hàng của nhà xe trên ứng dụng Whatsapp, đây là kênh liên lạc duy nhất. Tôi báo đã tới điểm đón và không tìm thấy hãng xe. Tôi để lại số điện thoại cá nhân kèm lời dặn: "Khi xe đến hãy gọi cho tôi. Tôi là người nước ngoài, không biết gì về nơi này. Ở đây rất lộn xộn".

Advertising

Nhưng nền tảng trực tuyến liên tục thông báo chuyến xe bị hoãn, tổng thời gian đến cả 1,5 tiếng. Tôi tiếp tục chat với nhân viên chăm sóc khách hàng thì được cung cấp số điện thoại của phụ xe. Tôi gọi rất nhiều cuộc nhưng không ai nghe máy, đành nhắn tin với hy vọng họ sẽ báo cho mình khi xe đến. Từ hồi hộp tôi đâm lo sợ, giữa một rừng người xa lạ, chen chúc nhau để lên xe.

Xe cộ ở khu vực bùng binh Ujala Circle, thành phố Ahmedabad, bang miền tây Gujarat. Ảnh: Dy Khoa

Xe cộ ở khu vực bùng binh Ujala Circle, thành phố Ahmedabad, bang miền tây Gujarat. Ảnh: Dy Khoa

Hành trình trực tuyến bỗng chuyển trạng thái từ "Delay" (hoãn) sang "On time" (đúng giờ), tôi càng thấy bất an. Tôi hỏi nhân viên chăm sóc khách hàng qua tin nhắn nhưng không nhận câu trả lời thỏa đáng. Sau đó, phụ xe gọi điện thoại thông báo đã đi qua Ujala Circle và không thể đón tôi. Người này yêu cầu tôi đến một điểm khác trong thành phố để đón chuyến khác. Phía dịch vụ khách hàng xác nhận không có chuyến xe mới như hướng dẫn của phụ xe, và không hoàn tiền vé.

Tôi bị quay mòng mòng giữa hai luồng thông tin, càng thêm tức giận vì không có tổng đài nào để khiếu nại. Khi đó, đồng hồ đã chuyển sang ngày mới. Từ Ahmedabad đến Mumbai còn có thể đi tàu hỏa, chuyến sớm nhất bắt đầu từ 6h sáng. Tôi dự định đi theo cách này để kịp lịch trình tại Mumbai nhưng đành bất lực vì không thể đăng nhập tài khoản cũ.

Giữa đêm, tôi đánh liều tìm kiếm vé máy bay giờ chót - thường có giá đắt hơn nhiều so với vé đặt trước. Vậy mà vé của tôi mua cho chuyến bay lúc 6h40 chưa đến 700.000 đồng, trong khi vé thường là 1,6 triệu đồng. Tôi hạ cánh xuống Mumbai vào khoảng 8h, sau đêm bơ vơ nơi đất khách vì xe cộ.

Dy Khoa đến sân bay trong trạng thái phờ phạc sau gần 4 tiếng chờ xe ở bùng binh.

Dy Khoa đến sân bay trong trạng thái phờ phạc sau gần 4 tiếng chờ xe ở bùng binh.

Ngày về, tôi đặt ôtô đưa đón từ trung tâm Delhi ra sân bay Indira Gandhi. Tuy nhiên, trải nghiệm vẫn hệt như chuyến xe không bao giờ đến ở Ahmedabad. Khác biệt có lẽ ở thời gian chờ - 1,5 tiếng - để nhận thông báo không có chuyến xe nào đến đón mình ra sân bay. Tôi quyết định đi tàu điện cho kịp giờ làm thủ tục lên máy bay.

Bài học kinh nghiệm của tôi nếu trở lại Ấn Độ chính là hãy tin vào chính mình và bình tĩnh để xử lý mọi tình huống bất ngờ có thể xảy ra. Tôi sẽ ưu tiên di chuyển bằng máy bay hoặc tàu hỏa, thay vì xe khách, vì có sân bay, nhà ga cố định. Đối với xe đưa đón sân bay, lần tới tôi sẽ nhờ dịch vụ của khách sạn dù giá có thể đắt hơn, để đảm bảo lịch trình.

Thủ tục cấp evisa của Ấn Độ không có gì thay đổi so với trước đại dịch. Công dân Việt Nam có thể nhận được kết quả trong 24 giờ hoặc muộn nhất là 72 giờ sau khi nộp đơn thành công. Tôi có trục trặc một chút do hộ chiếu mới được cấp lại sau 10 năm nên thông tin khai báo về các chuyến đi cũ cần được đối chiếu, có lẽ hệ thống xử lý lâu hơn một chút nhưng cũng không qua bốn ngày. Tôi được cấp evisa du lịch thành công giá 10,25 USD, thời gian lưu trú 30 ngày.

Chuyến bay đáp xuống thủ đô của Ấn Độ vào ban đêm, hạn chế tối đa khả năng tôi bị sốc nhiệt. Tuy nhiên đến trưa hôm sau, cơ thể tôi chưa thể thích nghi với trời nóng đến 50 độ C. Tôi cảm giác choáng, nhân viên khách sạn hỗ trợ bổ sung điện giải.

Những ngày sau đó ở Ấn Độ tôi đều uống oresol kèm chai nước lọc mang theo bên mình để tránh bị mất nước. Điều thú vị là chai nước một lít của hầu hết thương hiệu đều được bán đồng giá 20 rupee (khoảng 6.000 đồng) tại đa số các thành phố của đất nước, dù cho chi phí bữa ăn có thể thay đổi. Do đó tôi chỉ uống nước đóng chai cho đảm bảo sức khỏe, dù các vòi nước uống công cộng rất phổ biến tại đất nước này.

Dy Khoa

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn