BỐN MƯƠI TÊN CƯỚP VÀ ALIBABA

Chủ Nhật, 24 Tháng Hai 20197:00 CH(Xem: 4405)
BỐN MƯƠI TÊN CƯỚP VÀ ALIBABA
Lũ cướp chạy như ăn cướp vào hang, đọc thần chú đóng cửa hang cẩn thận xong chúng mới yên tâm ngồi kiểm lại số tiền vừa cướp được: hơn 2.2 tỉ Cu (chú thích: “Cu” là đơn vị tiền tệ của xứ Ba Tư cũ) - số tiền nhiều quá sức tưởng tượng, và lâu lắm rồi cái lũ cướp vặt như chúng mới cướp được một món bự như thế.Image result for BỐN MƯƠI TÊN CƯỚP VÀ ALIBABA
Trước đây, nghề cướp vặt mang lại cho chúng thu nhập ổn định, ổn định đến nỗi mấy cô hoa hậu có chổng mông cả tháng cũng không bằng bọn chúng khua khoắng một đêm. Nhưng giờ thì chúng bị cạnh tranh ác liệt: cướp ngày càng nhiều, cướp có quy trình, cướp tinh vi, cướp ở trình độ cao, khiến lũ cướp vặt như chúng trở nên lao đao. Bởi vậy, khi có được món tiền lớn như thế thì bọn chúng phải suy tính rất kỹ xem nên sử dụng số tiền này sao cho hợp lý: tên thì bảo đem đầu tư xây khu du lịch, rồi khi có khách du lịch đến thì mình cướp của khách luôn cho tiện; tên lại bảo nên đem tiền đi làm từ thiện, rồi trời phật sẽ chứng dám cho cái lòng thiện của mình mà phù hộ cho mình đi cướp gặp nhiều may mắn…



Đang bàn bạc hăng hái thì bọn chúng thấy cửa hang đá từ từ mở ra: một người đàn ông chậm rãi bước vào, trên lưng gã đó đeo một cái túi rất to.

“Hắn chính là Alibaba - chủ cái trạm thu phí mà chúng ta vừa cướp đó!” - một thằng trong đám la lên hoảng hốt. Tên tướng cướp rất nhanh lệnh cho đàn em rút gươm bao vây tứ phía. Alibaba chẳng lộ vẻ gì hoảng sợ, nhẹ nhàng tháo cái túi trên lưng quăng xuống đất: mấy cọc tiền từ trong túi văng ra lăn lông lốc…

“Tao đến không phải để đòi lại tiền, ngược lại, tao đến cho chúng mày thêm tiền” - nghe Alibaba nói vậy, tên tướng cướp không giấu nổi vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn cố bình tĩnh đáp: “Các cụ dạy rồi: Tay khều miệng la, tay quay miệng há. Không dưng ai dễ mang phần đến cho, nếu bỗng dưng có người mang đến cho, thì thường là phân, chứ không phải phần. Bởi thế, ta không quen nhận những đồng tiền mà không phải do chính bàn tay và sức lao động của mình cướp được”.

Alibaba thở dài hạ giọng: “Tất nhiên là tao có việc nhờ mày. Thế này nhé: nếu chẳng may mà công an tìm ra chúng mày, thì hãy khai với công an là chúng mày chỉ cướp được có vài Cu lẻ ở trạm thu phí của tao thôi, được chứ? Vì lâu nay tao vẫn báo cáo lên trên là mỗi ngày trạm thu phí của tao chỉ thu được vài Cu lẻ, và cần phải thu mấy chục năm mới hoàn được vốn, giờ mà lộ ra thì…”

Alibaba chưa nói dứt lời thì chợt sững người vì không thấy lũ cướp đâu nữa, nhìn xuống, hoá ra bọn chúng đã quỳ rạp dưới đất tự lúc nào. Tên tướng cướp chắp tay, dập đầu, giọng nghẹn ngào: “Anh ơi, cho bọn em đi theo anh với! Bọn em lâu nay chăm chỉ cướp bóc, trốn trong hang trong hốc, không ngại đâm chém hiểm nguy, nhưng thu nhập vẫn rất bấp bênh, cuộc sống còn rất khó khăn anh ạ!”.

Alibaba nhìn lũ cướp rồi nhếch mép cười, bảo: “Mấy cái thằng mặt mũi bặm trợn, người ngợm xăm trổ, dao kiếm hùng hổ như chúng mày thì chỉ hợp làm cướp vặt thôi. Khi nào biết đi giầy tây, xách cặp số, mặc vét lịch lãm, thắt cà vạt bảnh bao, tự tin phát biểu trên tivi, điềm đạm trả lời trước báo chí, thì khi ấy hãy đến gặp tao”.

Nói xong, Alibaba đọc thần chú mở cửa hang, điềm đạm bước ra. Tới cửa, Alibaba ngoái lại nhìn lũ cướp, bảo: “Muốn giàu lên hả? Đổi thần chú đi. Đừng “Vừng ơi mở ra” nữa, đổi thành “Trạm thu phí ơi mở ra”, giàu ngay!”.

Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn