ĐÁNH ĐÊM Ở RẠCH BẮP

Thứ Tư, 08 Tháng Mười Hai 20214:33 CH(Xem: 4249)
ĐÁNH ĐÊM Ở RẠCH BẮP

Những Chiếc Thẻ Bài Bị Bỏ Quên

Đêm tiền đồn nếu không có tiếng súng giao tranh lẻ tẻ xa xa, nếu không có những đóm hỏa châu bỗng dưng lập lòa ngơ ngác, thì không gian ở nơi này chắc là yên ả nên thơ lắm! Mùa trăng tròn, mà trời thì đầy sao lấp lánh! Gió hiu hiu, vu vơ nhớ một người! Chăn êm nệm ấm… bây giờ là chiếc võng đơn côi! Hẹn hò mộng ước… mà đây chỉ những bồi hồi tiếc nhớ! Tuổi hồng xưa héo hắt theo tiếng quê hương nức nỡ, giấc ngủ chập chờn trăn trở nhớ bình an! Áo thư sinh, gửi Mẹ Cha cất giữ, khoát chinh y ngẫng đầu cao, hát khúc quân hành! Gót giày sô, oai dũng dựng địa danh. Máu có đỗ, an lành ta cố giữ!Đêm bây giờ chẳng phải là đêm tình tự. Đêm rập rình canh giặc dữ lúc sa cơ. Đạn lên nòng, khóa an toàn chờ lệnh… Một sống một còn, ta quyết giữ cỏi bờ!… Có lấp được chăng… khoảng không gian mình xa cách? Người tình xa… em còn nhớ khách chinh nhân? Gót giầy sô, nay lấm bụi phong trần, chưa quên lối củ, mà phải dấn thân miền sương gió. Anh cũng không biết làm sao, để san bằng nỗi nhớ… Khi từng đêm, hỏa châu vẫn mở mắt kinh hoàng… Khi quê anh còn đầy dẫy nỗi lầm than… Và bạn bè anh đó, có thằng đã đền xong nợ nước! Thì thôi nghe em… Hẹn ngày nao khi tàn chiến cuộc… Nếu tương phùng: Không nợ, cũng là duyên! Đêm ôm súng, thầm nhủ: Đấy! Bạn hiền! Lời dang dở… giấc cô miên trằn trọc!

Minh chợt nghe bước chân khe khẻ đạp lên những cành lá khô xoàn xoạt. Ngóc đầu dậy, anh thấy ánh đèn pin lấp loáng nơi lều chỉ huy đại đội! Vừa thò chân xuống võng, thì Thuận đã vỗ nhẹ lên đầu võng Minh và nói thật khẻ:

– Mấy đứa nhỏ báo cáo đang phát hiện tụi nó đang di chuyển dọc trên sông…

Minh xoay qua Điền bảo xách máy theo anh!

Thấy Minh tới, Hải đưa đầu bút mở màu đỏ chỉ vàp bản đồ và nói:

– Thằng nhỏ báo cáo khoảng gần đại đội địch đang di chuyển tại đây! Tôi đang ra lệnh cho tụi nó theo dõi! Có gì, anh lo yểm trợ giùm nha!

– Thẩm quyền yên tâm!

Chợt nghe trong máy của toán tiền đồn báo cáo bằng giọng thì thào, thoáng như hơi thở:

– Thẩm quyền! Vịt con đang lội dọc sông! Hình như trên xuồng tụi nó có chở đạn và thực phẳm tiếp tế!

– Tốt! Chỉ quan sát, không được động tịnh!

– Nghe rõ! Thẩm quyền!

Hải chụp máy khác liên lạc về bộ chỉ huy hành quân để báo cáo! Minh cũng gọi về đơn vị pháo của mình chuẩn bị tác xạ khi cần! Tim Minh đập liên hồi! Anh không dám tưởng tượng nếu toán tiền đồn chỉ bảy tám người thôi mà bị cả đại đội địch phát giác…

Thuận sau khi nhận đuợc tình hình, anh lặng lẽ trở ra báo động cho các toán ứng chiến sẳn sàng ra quân gỉải vây! Không khí thật căng thẳng, nhưng ai nấy cũng rất cương quyết và trong tư thế sẳn sàng! Kiểm soát lại tất cả điểm đóng quân của đơn vị bạn, Minh yên tâm là trong vòng đường kính ba cây số của toán tiền đồn, là khu pháo kích tự do!

Trong khi chờ đợi toán tiền đồn báo cáo tiếp, Hải nhìn vào bản đồ với đôi mắt đăm chiêu suy tính. Anh đưa đầu bút chì mỡ vào bản đồ giải thích:

– Con kinh Rạch Bắp này chảy tới Hóc Môn – Bà Điểm, và cũng là tuyến đường vận chuyển chiến lược của Việt Cộng! Nó ăn thông từ mật khu Long Nguyên, chổ mình đang đóng là căn cứ 82 là chốt chận đầu tiên. Cho nên tôi được lịnh của trung đoàn là không được chạm trán lớn với tụi nó… Hình như ấm ức lắm, Hải chửi đổng rồi tếp… Đ.m… Ở không hoài cũng cuồng chân, lính đấm đá mà chỉ núp lén theo dõi không, thì nhục đ… chịu được!

Nhìn qua Minh, Hải nheo mắt thách thức:

– Thày pháo muốn chơi không?

Minh cười hăng hái:

– Chơi sao hả thẩm quyền?

– Tôi cho mấy thằng con bò ra gài vài trái claymore dọc con kinh, khi nào nghe tiếng mìn nổ ông cho pháo binh nổ chặn trên sông và dọc theo hai bên bờ… Biết đâu mình có được vài que K54 chơi!

Minh tính toán… Dạo này tác xạ pháo binh yểm trợ rất hạn hẹp! Nhất là từ khi đồng minh Hoa Kỳ tuyên bố Việt Nam hóa chiến tranh, có nghĩa là họ sẽ hạn chế viện trợ mọi mặt kể cả tiếp liệu quân sự, hầu sẽ làm áp lực chính quyền miền Nam Việt Nam sẽ nghe theo sự an bài của họ! Dù sao đó là chuyện chính trị! Là người quân nhân chỉ biết thi hành mệnh lệnh, và cố gắng hoàn thành trách nhiệm bảo vệ quê hương, đem an lành hạnh phúc cho dân, Minh không có thì giờ lo nghĩ nhiều. Lệnh hạn tiết kiệm tiêu thụ đạn pháo chỉ là lệnh trên văn thư, nhưng sống còn trước mắt thì phải tìm cách mà lo… Minh gọi về đơn vị pháo binh trực tiếp yểm trợ của mình, đó là trung đội 3A/53PB do Thiếu úy Thông làm trung đội trưởng:

– 303 đây Mê Linh!

– Mê Linh, 303!

Biết là không phải giọng của Thông, Minh yêu cầu:

– Cho tau gặp Tango đi!

– Dạ! Chờ thẩm quyền!

– ….

– Mê Linh, 303!

– Lên 5 xuống 8 đi thẩm quyền!

Đó là ám hiệu sang tần số riêng, để máy Trung Tâm Hành Quân (TOC) không nghe được:

– Mê Linh nói đi!

– Tụi tôi cần hai chục tràng, thẩm quyền có thể thỏa mãn được không?

– Bộ có đụng hả?

– Chưa! Nhưng tôi cần tác xạ khuấy rối thôi!

– Không có đụng độ, mà xài nhiều như vậy… chỉ sợ bị khiển trách thôi!

– Thẩm quyền… Anh biết mánh đó mà!

Bên kia máy Thông cười khềnh khệch:

– Mẹ… nuôi mấy chú cho no… để rồi mấy chú lại phản bội tôi hả?

Biết là Thông đã bằng lòng, Minh cũng cười bào chửa:

– Em út chọc chơi thôi chớ đâu thực sự muốn phá thẩm quyền!

Lời phàn nàn đáng thương của Thông nhắc lại câu chuyện cười ra nước mắt mà Minh, Thời và Chánh phải một phen xanh mặt!

Hôm đó, Chi Lan, cô sinh viên năm thứ hai trường dược, hôn thê của Thông lên đơn vị thăm anh! Trong bữa ăn trưa, Minh-Thời và Chánh mỗi đứa phang một câu đùa:

– Chị Chi Lan đây hả ? Vậy chứ hôm trước anh Thông giới thiệu với tôi cô khác mà!

– Anh Thông vui tính và hào hoa lắm. Chị gặp được ảnh là may mắn vô cùng!

– Anh Thông, không biết anh chọn cành nào để đậu chưa?

Lan chỉ dịu dàng cười!

Không ngờ sau bữa ăn, Chi Lan đứng dậy đòi về ngay! Thông năn nỉ cách mấy, nàng cũng nằng nặc không chịu ở lại! Thấy tình hình căng thẳng, Minh Thời Chánh lánh mặt cho hai người giải quyết!

Đang ở câu lạc bộ uống bia, bỗng có anh hạ sĩ quan hớt hải chạy tới báo:

– Ba ông kiếm chổ trốn mau đi! Thiếu úy Thông cải lộn với người đẹp, không biết sao bây giờ ổng xách súng đi tìm ba ông để giải quyết đó!

Cả ba xanh mặt, bỏ buổi nhậu tìm cách chạy về đơn vị!

Cũng may, ba đứa gặp Chi Lan đang đứng ở cổng Nam Lai Khê chờ xe ra Bến Cát!

Minh nhảy xuống xe chạy tới:

– Chị Chi Lan! Tụi tôi xin lỗi chị nhe! Hồi nãy chúng tôi chỉ đùa cho vui thôi!

Chi Lan đôi mắt còn đo đỏ:

– Các anh đâu có lỗi chi! Ông Thông… tôi hiểu rõ ổng lắm…Hèn chi ổng cứ hẹn lần hẹn lữa, không chịu về Sài Gòn gặp tôi!

Thời trờ tới giải thích:

– Chị Lan à! Đơn vị đang cấm trại trăm phần trăm đó! Đâu ai có phép mà đi đâu nè! Chị thương anh Thông và thông cảm cho tụi tui thì hãy trở vào gặp thiếu úy Thông đi! Mấy tháng trời không gặp được người yêu, để rồi khi gặp thì lại lâm cảnh này,… đau lòng lắm đó! Tiếc là tôi không có người yêu để mà giận dỗi như vậy!

Hình như mủi lòng trước lời tâm tình này, Chi Lan gỉa vờ hỏi:

– Tôi chỉ sợ hết xe về Sài Gòn thôi!

Như mở cờ trong bụng, Minh bão đảm:

– Chị yên tâm, lên xe với tụi tui trở vô căn cứ! Khi nào đến giờ, tụi tôi sẽ đến đón chị đưa ra bến xe về Sài Gòn.

Lan bẽn lẽn cười, dấu niềm vui trong đuôi mắt. Chánh lịch sự nhường ghế trước cho Lan, ra sau ngồi cùng Thời! Và bốn người cùng lại trở về căn cứ để gặp Thông!

************

– Thầy Pháo! Thầy pháo!

– Chuyện chi thẩm quyền?

Hải nóng lòng nhắc lại:

– Sao? Chơi được không? Nếu không thì tôi tính chuyện khác!

Minh mau mắn:

– Được! Được mà! Tôi chờ lệnh!

Hải nheo mắt nhìn Minh cười tinh ranh:

– Vậy mới gọi là đề lô trinh sát!

Lúc ấy, Thuận cũng vừa trở lại… nai nịt sẵn sàng! Bình thường, lúc cùng nhau ra chợ uống bia, tán gái trông Thuận bề xề nặng trĩu… nhưng khi chuẩn bị lâm trận thì anh rất gọn gàng mau mắn! Quay sang Minh, anh nói như đùa:

– An toàn của tụi tui và mấy đứa con đi ăn đêm này phó thác cho anh đó, thầy pháo! Tụi tui cần yểm trợ mạnh nhất là lúc rút lui…

– Ừa! Tôi đã chuẩn bị hết rồi! Lúc tụi tôi làm ăn thì không nên di chuyển, vì tôi sẽ cho hỗn hợp nổ chụp trên sông đó!

Thuận khoái chí cười tin tưởng:

– Ừ… tui cũng muốn coi ông làm ăn ra sao!

Chừng nữa tiếng đồng hồ sau, mới nghe chiếc máy truyền tin xè xè vài tiếng! Hải vội bốc máy hỏi:

– Xong chưa?… Gài được mấy chổ?

– Ba, đại bàng!

– OK! Vậy cho con cái rút về non nước của con lương (hướng nam của con kênh), tìm chổ an toàn tránh đạn pháo!

– Nhận 5/5!

Minh cũng bốc máy gọi cho Thông chuẩn bị bắn khi có lệnh!

Rừng đêm ngoài kia vẫn âm u nhưng đầy rình rập! Toán trinh sát như những bóng ma đêm vạch từng cọng cỏ, tách từng nhánh cây ngã nghiêng chận trước mặt rồi kiên nhẫn thiện nghệ bò về hướng bờ sông để gài đặt mấy quả mìn định hướng! Ở nơi này, bộ chỉ huy đại đội chăm chú chờ nghe báo cáo.

2:30 sáng… Toán trinh sát một lần nửa báo cáo đã gài xong mìn và đã về lại điểm an toàn theo kế hoạch đã ấn định! Tất cả im lặng nín thở… chờ nghe động tịnh!

2:50 sáng… tiếng quả mìn định hướng đầu tiên nổ vang, xé tan màn đêm tĩnh mịch! Loài chim rừng đang ngủ say trên từng nhánh cây, giật mình hoảng hốt tung cánh hoảng hốt loạng choạng vỗ cánh, cùng buông tiếng ngỡ ngàng tiếc nuối giấc mơ lành vừa bị phá tan!
Hải quay qua nhìn Minh, gật đầu thay cho lệnh! Thoáng qua trong đầu thật nhanh, anh vội chụp máy gọi về trung đội pháo xin tác xạ hữu hiệu với đầu nổ cao, không cần điều chỉnh vào hai mục tiêu nằm giữa lòng sông. Toán trinh sát báo cáo điểm bắn tốt, xin tác xạ tiếp tục…

– Trung đội năm tràng. Bắn khi sẳn sàng! Tiếng pháo bắt đầu nhịp nhàng nã! Đàn con ăn sương ngoài kia cũng cảm thấy yên lòng vững dạ!

3:00 sáng: Phút giây oan nghiệt!

Tiếng AK nổ rền vang như bắp rang!

– Tụi em bị tapi (tấn công) từ sau lưng. Một nằm!

Mọi người trong bộ chỉ huy sững sờ, nghẹn ngào!. Minh căm hờn gọi pháo tiếp:

– Tác xạ hữu hiệu! Trung đội năm tràng.

http://rvnscale.freeforums.org/download/file.php?id=4154&mode=view

Hải tức tối vừa chửi thề, vừa giải thích:

– Đ.m. vậy là mấy đứa nhỏ bị tập hậu rồi! Cái đám dưới sông là tụi vận chuyển, còn đám hộ tống thì đi dọc theo bờ! Tôi không ngờ chúng dám dùng con đường phía nam của con sông!… Quay qua Minh, Hải yêu cầu:

– Thầy pháo cho dập mé Bắc bờ sông dùm tôi!

Minh vừa gọi xin tác xạ hai tọa độ tiên liệu bên bờ bắc, thì anh bỗng nghe Nhường lên tiếng trong máy:

– Mê Linh… Non Nước! Con cái mày bị rồi hả?

Không cần giải thích, Minh bảo Nhường tác xạ yểm trợ chận đâu hướng di chuyển của địch. Hầu chia sẽ áp lực của bọn chúng tấn công đàn con!

Tiếng AK chát chúa vang nhức cả tai, như mảnh kiếng to bị đập bể! Còn tiếng M16… thì lát đát yếu ớt. Minh chợt thấy trong đáy mắt Hải hình như rưng rưng dòng lệ!

– Một nằm, một ngồi! Tụi em im lặng vô tuyến zoulou 8!

Vậy là một tử trận, một bị thương, và họ chuẩn bị tắt máy liên lạc để rút lui! Ngoài ra im lặng vô tuyến cũng có nghĩa là yêu cầu tác xạ ngay điểm đứng của mình! Càng lúc tiếng AK càng dồn dập! Sau cơn im lặng dài tính toán, Hải bỗng cắn răng ra lệnh cho Minh:

– Anh cho dập ngay đây! Hải chỉ vào bản đồ.

Minh sững sờ! Điểm đứng của thằng con!

Hải không còn kiêng nhẫn được nữa, anh hét lên:

– Đ. m… cứ bắn đi! Có gì tôi chịu trách nhiệm! Tôi biết ý đàn con của tôi mà!… Thuận đâu rồi!

– Tôi đây anh!

– Anh cho hai trung đội tới điểm tiếp ứng ngay! Ba lô tại chổ, chỉ cần hỏa lực! Anh Minh đừng quên tiếp tục nã vào lòng sông và bờ Bắc!

– Nghe rõ, đại bàng!

Khi nghe Minh yêu cầu thêm mục tiêu mới, thì bên kia đầu máy cũng có tiếng Thông sững sờ cảnh báo:

– Mê Linh… Hoa sen (điểm bắn) mới là nhà…

Không chờ hết câu:

– Tác xạ hủy diệt! Tác xạ hủy diệt! Trả lời!

– Nhận 5 trên 5!

Nước mắt Minh cũng nóng hổi lã chả tuôn trên má!

Hình như không còn kiên nhẫn nũa. Hải yêu cầu Trung tâm hành quân cho anh đích thân giải vây cho em út! Dù chưa đuợc lệnh, anh quay qua Minh yêu cầu:

– Chút nữa thầy pháo cũng theo tôi tiếp tục yểm trợ nghe? Trang bị nhẹ thôi! Ba lô để lại!

– Tuân lệnh!

Cho đến giờ phút này, tiếng súng đạn nổ râm rang vang lừng rừng núi Lai Khê! Đạn pháo của quân bạn các loại từ 105 cho tới 155 ly liên tục yểm trợ, và bên địch cũng có đạn cối và hỏa tiễn ầm ầm tới tấp! Bất chấp nơi đạn nổ, đoàn quân còn lại của trinh sát 9 kiên cường tiến quân tiếp viện!

5:30 sáng, trăng đêm chưa lặn hẳn, thì cả đoàn trinh sát lại gặp nhau! Toán của Thuận tiếp được ba anh em và một người đã nằm xuống. Toán của Hải tiếp được hai với một đồng đội bị thương chỉ còn một chân!

Bảy giờ sáng, dù an ninh đường chưa kịp mở, đã thấy nhốn nháo vợ con của Đại đội trinh sát 9 tới nơi rồi! Tiếng thân nhân hớt ha hớt hải gọi tên người thân yêu… Trời ạ! sao họ lại biết tin nhanh như vậy? Và bất chấp cả hiểm nguy mà xuất hiện ở đây rồi?

Minh ngồi bệt trên mặt đất trong căn cứ mà nước mắt chợt tuôn như mưa!

Điền cũng đặt máy bên cạnh và ngồi kế ông thầy của mình!

– Ông thầy! Kéo điếu thuốc đi! Đời lính là vậy đó! Lúc còn lúc mất chỉ trong tích tắc thôi! Không ai thấy, để mà tránh, và cũng không ai biết để mà ngờ!

Có giọng một bà chị nào đó bỗng gào lên thê thảm! Cũng có một giọng kia tức tủi ngậm ngùi!

*****

Sáng hôm sau, Bộ Chỉ Huy chiến đoàn 9 của SĐ5BB điều động tiểu đoàn trừ của TĐ1/9 tiến vào mục tiêu chạm địch đêm qua để thu dọn chiến trường và cũng để thu lượm tin tức. Bộ Chỉ huy 1/9 còn lại được tăng cường cho Đại Đội 9 Trinh Sát đóng chung trong căn cứ 82 này! Đại Đội công binh cũng được đưa đến để ủi đất mở rộng căn cứ lớn hơn! Hình như Sư Đoàn đã đánh hơi điều chi đó!

9 giờ sáng, cả căn cứ được lệnh chuẩn bị đón Anh Hai vào thăm! Tất cả các sĩ quan của đại đội 9 trinh sát đứng làm dàn chào danh dự! Nói dàn chào cho uy, chứ thật ra chỉ có Hải, Thuận, Minh và hai chuẩn úy trung đội trưởng mà thôi!

Từ xa, đã thấy chiếc xe zeep phun bụi đỏ mịt mù tiến dần vào căn cứ! Chờ xe tiến vào cổng, Hải dõng dạc báo lệnh chào kính! Anh Hai gương mặt phương phi nhưng rất oai dũng, nhảy xuống xe khập khiễng bước tới bắt tay từng người một cùng lời hỏi thăm thân ái! Tới lượt Minh đứng cuối hàng, Hải giới thiệu:

– Chuẩn úy Minh, sĩ quan tiền sát của đại đội 9 Trinh Sát!

Anh đứng nghiêm, giơ tay chào cứng ngắt!

– Anh nói sao? Chuẩn úy hả? tôi cứ ngỡ là … rồi anh Hai nhìn Minh chăm chăm.

Theo phản xạ tự nhiên, Minh ráng dõng dạc trình diện:

– Chuẩn úy TM số quân…. Trình diện Thiếu Tướng chờ lệnh!

Dù anh Hai chỉ mang một sao thêu màu dã chiến, lẽ ra là chuẩn tướng… nhưng mọi người đều mong anh được sớm thăng… lon!

– Anh ra tác chiến bao lâu rồi!

– Dạ thưa, năm tháng!

– Có được lãnh lương chưa?

– Dạ!… Hai tháng này chưa được lãnh!

– Tại sao không lãnh?

– Dạ thưa… để dành đó, thiếu tướng!

– Anh có lãnh lương hay không, đó là chuyện của anh! Tôi muốn tất cả các sĩ quan trong đơn vị của tôi phải phục tùng quân kỷ! Và giữ gìn quân phong! Lính tác chiến không có quân phong quân kỷ là kiêu binh! Anh nghe rõ không!

– Dạ rõ! Thiếu Tướng!

Mặc dù buông lời khiển trách, nhưng anh Hai vẫn không quên đưa tay ra bắt! Hình như mồ hôi Minh đang đổ ra trên trán!

Sau khi đi một vòng quan sát, tướng Vỹ leo lên bờ thành nhìn khắp hướng rồi trở ra trước hàng quân đang đứng dàn chào, tuyên bố:

– Tôi thật sự kính trọng sự chiến đấu dũng cảm của anh em! Một bán đội trinh sát dù bị thiệt hại nhẹ, nhưng đã làm cho quân địch tổn thất nặng nề! Chúng tôi không quên công ơn này của các bạn! Chúc các bạn có nhiều sức khỏe trong việc phục vụ và bảo an đất nước!

Đoạn anh Hai quay qua Hải ra lệnh:

– Chú hãy nộp danh sách của bán đội tham chiến đêm qua, đừng quên thày pháo của anh!

– Tuân lệnh, Thiếu Tướng!

Hải theo anh Hai vào lều đẻ nhận thêm lệnh, trong lúc đó vị đại úy tuỳ viên của anh Hai ngoắc Minh tới, móc túi đưa cho anh một ngàn đồng dặn dò:

– Đây là lệnh của Thiếu Tướng, Ông muốn anh đi hớt tóc! May cho anh hôm nay, là nhờ đêm qua lập chiến công, nên ảnh vui vẻ…

Chờ Tướng Vỹ đi rồi, Hải gọi tất cả sĩ quan tham mưu đại đội ban lệnh:

– Bắt đầu từ hôm nay, trong vòng một tuần, đại đội được xã trại ba mươi phần trăm!

Không có cấp phép, nhưng các anh muốn đi đâu chung quanh căn cứ thì đi. Chỉ giữ lại ứng chiến bảy mươi phần trăm quân số mà thôi! Căn cứ sẽ được tăng cường Tiểu Đoàn 1/9. Sẳn đây tôi cũng báo tin mừng là đêm qua chúng ta làm thiệt hại địch khá nhiều! Sơ khởi là địch chết hơn 20, xác đếm tại chổ! Ba ghe lương khô bị bắn chìm! Thu hơn 30 AK! Các bạn có gì không rõ thì hỏi thêm!

Minh mong tan họp để ra gặp Thời, Xuân đang đi cho 1/9. Cuộc hẹn gầy sòng cuối cùng chỉ có hai toán của Minh và Thời! Xuân vì đang muốn làm người tình gương mẫu, vì cu cậu đang ấm nồng trong tình yêu, nên tình nguyện ở lại trực chiến! Minh cũng không quên chạy qua gặp Thượng sĩ Nhỏ, trưởng ban hậu cứ của Đại Đội xin mấy tờ giấp phép con ó vàng đã có đóng mộc sẳn!

Phố quận Bến Cát, nếu không phải là những anh lính phong trần đã từng đến đây, thì thoạt nghe tên chắc ai đó đều tưởng như nơi ấy cũng là phố thị khang trang! Không đâu! Đó chỉ là một quận nghèo! Nghèo nhất của miền Nam này! Dân vừa thoát chết trong trận mùa hè đỏ lửa tháng hai vừa qua, về tới đây, cơn hãi hùng chưa xóa hết vết tích… cơn đau mất người thân quen còn hằn trong hận thù nghiệt ngã… nhưng họ vẫn kiên cường đứng dậy… vươn lên… Không kể là lính hay dân! Nếu có thì giờ ngồi lắng nghe những câu chuyện kinh hoàng thương tâm lúc họ chạy dọc theo con đường nhuộm máu kia, thì dẫu có hằng ngàn trang giấy cũng không ghi lại được hết! Điều ấy như nỗi đau trằn trọc của miền Nam từ mấy mươi năm chinh chiến! Bù đắp lại thì chắc chắn là không có gì sẽ bù được đâu! Nhưng ai nấy cũng đều mong một ngày hòa bình thanh thản làm ăn, vui sống! Dân địa phương thì chưa đầy ba trăm nóc gia, nhưng dân sinh hoạt thì rất đông: Đa số là lính nhà bếp, họ ra chợ này để mua thực phẩm tiếp tế cho đơn vị mình, cho nên cũng khá tấp nập. Ồn ào nhất, vui nhộn nhất vẫn là các quán sinh tố và quán nhậu.

Địa điểm gầy sòng dĩ nhiên vẫn là quán Đất Đỏ. Cả bọn kéo ghế ngồi xong, Thời là người đầu tiên gọi một kết 33! Minh nói với Điền:

– Điền, chú biết là đơn vị cấm trại trăm phần trăm, nhưng bây giờ khá rãnh, tôi liều mạng cho anh 3 ngày phép về thăm vợ mới sanh! Còn Lộc thì phải chờ khi Điền trở về, rồi mới tới phiên!

Điền ngỡ ngàn nhìn Minh, đôi môi mấp máy, cuối cùng chỉ buông ra được lời cám ơn, rồi ngồi thừ ra đó! Trong lúc Minh lôi ra ba tờ giấy phép trống để điền chi tiết, Thời cũng lên tiếng giải thích:

– Đây là giấy phép lậu! Ông Minh ký cho chú 3 tờ, mỗi tờ chỉ có giá trị 1 ngày thôi! Vì quyền hạn của sĩ quan tiền sát không được ký quá 24 giờ! Hết ngày nào, xé bỏ ngày đó! Nếu gặp Quân Cảnh sư đoàn, thì không nên trình giấy phép cho tụi nó. Bị lộ tẩy đó! Nghe chưa?

– Dạ, em biết!

– Mẹ… Khi được phép thì hiền lắm hả?

Điền cười gượng, ấp úng hỏi Minh:

– Ông thầy! Vậy ai mang đồ ăn…

– Chú không cần lo! Có gì tôi xin bên bộ binh một người!

Xếp ba tờ giấy phép vô túi xong, Điền ngõ lời:

– Vậy thì… em đi liền bây giờ được không, vì phải xuống tới Cần Giuộc, Long An lận?

– Ừ! Chú đi được rồi!

Không cần uống bia, Điền bước nhanh ra cửa, không quên dặn dò Lộc:

– Ê Lộc! Thuốc hút ông thày hết rồi! Nhớ mua nghe!

Minh nhìn theo Điền, cũng thấy cảm giác vui vui dâng trong lòng! Cũng vừa lúc thấy toán trinh sát của thượng sĩ Lâm trờ tới, Minh hét to từ bên trong:

– Ê Lâm! Lâm…. Vô đây!

Lâm chụp chai bia đưa lên miệng dùng răng khui nghe tiếng bóc khô khan! Anh im lặng rót vào chai, nghiêng ly đổ một chút xuống nền đất, rồi đưa lên miệng tu một hơi dài… cho đến khi cạn đáy! Gương mặt anh thật trầm lắng, như cố dấu đi niềm xúc động đau thương. Thời chưa biết chuyện, lên tiếng hỏi:

– Sao buồn vậy ông bạn!

Lâm sừng sỏ mở đôi mắt to lên… Nhưng chợt thấy alphe trên cỏ áo Thời, và nhận ra đây cũng là thầy pháo, nên anh hạ giọng:

– Dạ… Toán tụi tôi đêm qua đụng độ… một nằm, một ngồi.

Không ai ngờ, Lâm chợt gục xuống bàn, đầu kê lên đôi tay đang khoanh lại mà khóc nức nở! Đôi vai anh rung bần bật theo từng cơn thổn thức! Mọi người im lặng, chia sẽ nỗi đau mất mát cùng anh!

Minh ngồi kế bên, cũng âm thầm nghẹn ngào, không biết nói gì, chỉ còn đưa tay xoa nhẹ lên lưng bạn mình mà ray rức!

– Khi loạt pháo đầu tiên nổ giữa lòng sông, tụi em thấy rõ ràng là chiếc ghe tụi nó xé bung từng mãnh… Em vừa báo cáo xin pháo thêm, thì bỗng tụi nó từ sau lưng tràn tới! Tụi em không ngờ chuyện đó, nên không kịp phản ứng. Thằng Vinh vừa chỉ vừa kịp la: Đ.M. tụi nó đánh lén… thì lãnh nguyên băng AK…. Em chỉ kịp kêu thằng em kế: Phải lấy xác nó về! Rồi liên lạc với 85 (mật danh của Hải) chờ lệnh! Rồi chừng 10 phút sau, thằng Phi bị thương ở chân! Tụi nó bắn rát quá! Có lẽ hơn hai đại đội vừa bắn vừa hô xung phong… Tụi em chịu không nỗi, đành phải tắt máy liên lạc và rút lui!.. Hu..hu… Vì cái chân gãy lặt lìa lặt lọi, thằng Phi kêu em cắt bỏ, để cõng nó cho dễ… chớ không thì chết cả toán… Anh biết không… chân nó chỉ còn bầy nhầy miếng da dính tòn teng vào thân mà thôi! Trời ạ … vai em cõng, tay em cầm cái chân của nó mà chạy băng rừng… cuối cùng em làm mất hồi nào không hay! Hai anh biết không, thằng Phi vừa xong án sáu tháng Lao Công Đào Binh, vừa được phục hồi quân vụ khoảng hai tháng nay thôi… huhu…

Tất cả vẫn lặng im! Không ai biết ai đang nghĩ gì!

(Anh Phi ạ! Những dòng bút ký này viết đến đây là nó đang đầm đìa nhuộm nước mắt tôi đó! Có những sự hy sinh cao cả để bão toàn mạng sống cho đồng đội, anh đã không do dự quyết định! Có những hình ảnh hào hùng cang trường, anh không cần được đề cao để tuyên dương, vậy mà anh đã chấp nhận!… Nhưng trong lòng chúng tôi, trong lòng dân tộc … anh đúng là một anh hùng vô danh! Hy sinh cho tổ quốc, đó là một trách nhiệm tối thượng! Can trường trước kẻ thù, đó là bản chất chính nghĩa của một người lính VNCH! Nếu anh còn sống, nếu ai biét được tin tức của anh Phi trong trận Rạch Bắp đầu tiên này … xin vui lòng cho YDI biết)http://motgocpho.com/forums/showthread.php/2545

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn