Màu áo lính - Việt Nhân

Thứ Bảy, 17 Tháng Hai 20187:48 SA(Xem: 4973)
Màu áo lính - Việt Nhân
 
Màu áo lính - Việt Nhân

636543320173099705zzzzaaaaa

 

(HNPĐ) Được tin bạn giải ngũ, và được biết bạn từ ngày đó về lại Đà Lạt, chốn đầy ắp những kỷ niệm một thời tuổi trẻ chúng mình, thơ cho tôi, bạn không viết như vẫn thường mọi bận, hết rồi kể chuyện những thằng đang ở tuyến lửa, trấn đầu sóng ngọn gió, những đứa vẫn được gọi là đi trả nợ làm trai… Riêng tôi vẫn nhớ buổi chia tay trước đó rót cho nhau ly rượu, để rồi bạn lên vùng Tây Bắc tôi trở lại biên giới Tây Nam: Say khướt sa trường anh chớ mỉa, Xưa nay chinh chiến mấy ai về?

Mang cái dứt khoát của kẻ đi vào chốn lửa đạn, bạn chấp nhận cái túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi, nhưng lại gặp phải nỗi buồn đi tiếp đời mình cùng chiếc nạng gỗ, ôm lấy cái đau tận cùng của số phận. Nhận được tin mà tôi chết lặng, là cái xác mang về từ chiến trường hôn mê suốt ba ngày sau đó, đến khi bạn tỉnh lại mới biết mình còn sống, với tấm thân không còn toàn vẹn, sao không là người lính thây phơi chiến địa, mà mang lấy chi một kiếp phế nhân? Để từ đó:

Vàng Thu áo lính đã nhiều

Buồn vương nhẩm đếm những chiều lá khô

Giờ đây áo trắng nơi mô

Mình anh lẻ bóng bên hồ Xuân Hương…

Bạn nhau từ ngày còn lớp năm lớp ba, hai đứa biết rõ nhau như biết tận tường lòng bàn tay mình, bạn đi vào nơi sống chết hành trang là văn là thơ, vốn liếng của những năm tháng nhà trường, đó là cái cay nghiệt cho cả một thế hệ trong đó có bạn và tôi, chiến tranh đã đem đến nỗi đau cho tất cả chúng mình thời đó. Tuy không chọn cái thời khói lửa để mà xin làm người, nhưng tất cả bọn mình đã không một đứa quay lưng, và nhiều lắm những đứa ra đi không trở lại, cứ thế bao lớp trai tiếp bước nhau!C:\Users\Toshiba\Pictures\màu áo lính 1.jpg

Phận người vận nước trói lấy nhau, để hôm nay cả bạn và tôi cái nổi trôi đắng cay vẫn chưa thôi, nơi quê nhà bạn lê la đầu đường cuối phố sống kiếp thừa, còn xứ người tôi bươn trải góc núi chân trời, thì cũng chỉ là sống tạm, và những lúc nhớ nhau phải đành

Xa quá bao nhiêu tay với cho vừa,

Chỉ đem thăm hỏi dành chừa cho nhau

Nên tình những thằng bạn xưa, cũng là những thằng lính cũ, cứ đong đầy theo năm tháng, nói biết lấy chi để so cho vừa là vậy… Riêng tôi không kềm mình được nữa, đã nhiều năm rồi cầm bút viết lại, và vì để vơi bớt cái nặng lòng mà những trang trải không có được một chút vui, chỉ đầy những rong rêu muộn phiền. Khi viết Thư cho bạn đầu năm tôi nào muốn làm buốt lòng một ai, hay Hạt gạo thương binh cũng đâu chủ ý làm cay mắt người đọc, nhưng đã có người gửi lời chia sẻ, là thế hệ chúng mình trong những cái mất, đã mất luôn cả tiếng cười. Nghe đắng lòng!

Kỷ niệm bọn mình với nhau, đã là những hồn ma cũ đày đọa tôi, phải chăng vì không làm được gì cho nhau mà ray rứt, mỗi đứa một phần đành nói vậy để xoa nỗi đau, nhưng ngẫm lại chả đứa nào được phần hơn, chỉ toàn là nước mắt và tủi nhục. Tôi phận tù sau ngày gãy súng rồi phải tha hương, bạn có khác gì khi phải nuốt lấy đắng cay do phường hạ tiện vô nhân xéo xắt, ở lại mà có gì vui, khi bị đẩy ra bên lề ngay trên chính đất nước mình. Còn tôi xứ người, bàn chân sao cứ nghe thèm lại được bước trên lối cũ con phố xưa quê nhà!

Trong bọn tôi là đứa thích học hơn hết, nhưng lại là đứa khoác áo lính sớm nhất, bạn vốn ưa kiếp sống lang thang đó đây, nhưng lại là kẻ nhập cuộc chiến sau cùng, cái bỡn cợt của phận người là đấy. Ngày tôi bị thương trận lần đầu, viên đạn xuyên qua chân nơi biên giới Tây Nam, tôi cười viết thư cho bạn, khoe là còn may chán khi chưa phải tháo khớp gối, lúc ấy bạn còn trong quân trường, cũng đùa lại bằng câu bạn đang rán đổ mồ hôi chứ chưa được đổ máu. Rồi đời lính bạn thật ngắn ngủi, chỉ năm năm để thành phế nhân, ngày tôi về thăm bạn còn nằm viện, chưa thể cùng tôi lên Nghĩa trang Quân đội, đốt cho thằng Phong, thằng Hiệp nén nhang.

Và chuyện người yêu bạn, đã không được như người chinh phụ trong Chinh Phụ Ngâm:C:\Users\Toshiba\Pictures\màu áo lính 3.png

Xin vì chàng xếp bào cởi giáp

Xin vì chàng giũ lớp phong sương

Vì chàng tay chuốc chén vàng

Vì chàng điểm phấn, đeo hương não nùng

Liên ẩm, đối ẩm, đòi phen

Cùng chàng lại kết, mối duyên đến già...

Đem thân vào chốn lửa đạn, chính vì không muốn vấn vương, hay rồi là dang dở cho người ở lại mà nói lời chia tay, nay đọc câu thơ mà thấm, tiếc mãi cho bạn:

Giờ đây áo trắng nơi mô

Mình anh lẻ bóng bên hồ Xuân Hương

Lúc đó đời lính chúng mình là vậy, mọi thứ xử theo cái tâm của con người nhân bản, nên khi đem cái tình người ra đấu cùng sắt máu, thắng thua đã thấy rõ nghiêng về bên nào… Những điếu thuốc, những hớp café vẫn vô tư chia sẻ cho cả người tù binh cộng sản, cho đến khi làm thân tù biệt xứ đất Việt Bắc, mới nhận ra vì sao mình thua, vẫn biết là phải lấy chí nhân thay cường bạo, nhưng với bọn cộng phỉ có đáng được chúng ta tử tế?

Ngày bạn ra trường, cũng là lúc cuộc chiến đã bước vào giai đoạn tàn khốc, đơn vị bạn trấn nơi cao nguyên vùng ba biên giới Việt Miên Lào, gặp nhau độc nhất một lần khi bạn chưa tàn phế, đó cũng là ngày phép thường niên, tôi về cùng say đêm ấy để nhớ bạn đã nói câu: Xưa nay chinh chiến mấy ai về.

Bọn lính cũ mình là vậy, đánh giặc là cái bổn phận và trách nhiệm, nòng súng hướng về phía trước nhưng vẫn mang đầy cái tâm nhân bản, không một mảy may chứ đừng nói là được thôi thúc từ cái ác. Vả lại người lính miền Nam lúc đó chiến đấu chỉ là tự vệ, không như cộng phỉ xâm lược chúng được hun đúc bằng cái sắt máu thề phanh thây uống máu quân thù, hay hơn nữa là cái gì đó như chúng vẫn kêu gào sinh Bắc tử Nam…

Nên chuyện trắng đen thấy rất rõ ngay ngày vừa dứt tiếng súng, những người còn đứng được đến giờ phút cuối như tôi thì đi tù, còn bạn những kẻ tàn phế bị xua đuổi ra khỏi cuộc sống, và hơn thế nữa bạn biết đó, những đứa bạn mình đã ngã gục, chúng chỉ còn là những nấm mộ vô tri, nhưng vẫn bị giày xéo. Nói sao hết chuyện con đường những người lính cũ đã đi qua!

Không có cái tâm ác của loài quỷ dữ mà những người lính cũ của mình thua, đó là bài học cho người Việt Quốc Gia, sau tháng Tư Đen mọi người nhìn ra được thế, nhưng cũng từ ngày đó người dân miền Nam thấy được, không có gì sáng mãi với thời gian trừ chính nghĩa, và cũng không có gì ở mãi với lòng người bằng sự hy sinh. Người Thương Phế Binh QL.VNCH cả hai thứ đó nơi bạn có đủ, hôm nay ngày càng có những tri ân của người dân Nam, trong lẫn ngoài nước hướng về bạn, cái nghĩa tinh thần đó lớn gấp vạn lần hơn những vật chất sớt chia.

Xứ người nơi tôi đang sống, nhân lễ Thanksgiving một ngày truyền thống đầy tính nhân văn, đài truyền hình Hồn Việt đã phát đi một phóng sự ngắn hình ảnh bên quê nhà, các Linh Mục Dòng Chúa Cứu Thế Kỳ Đồng, lại tụ những anh em Thương Phế Binh QL.VNCH về ngồi bên nhau, nhìn những tấm thân không lành lặn của đồng đội cũ trong buổi chiều tàn đời bạn, mà lòng tôi lại nghe nhói đau. Lính thương nhau chuyện vậy là thường, nhưng đây là những người dân miền Nam, hình ảnh người lính cũ trong tâm trí họ đã mãi không bao giờ phai, hai mươi năm ngắn ngủi nhưng đủ để lịch sử và lòng dân, viết những lời thật trang trọng về chính nghĩa cùng sự hy sinh của bạn. C:\Users\Toshiba\Pictures\màu áo lính 5.png

Ở nước ngoài, nghĩa tình của người dân Việt xa xứ cũng thế, vẫn luôn một lòng hướng về các bạn, trao đến những kẻ ngày nào vì nước quên thân mình, cái ân cần ngày càng hơn, chương trình Cám ơn Anh người Thương Phế Binh QL.VNCH kỳ 11 tại San Jose đã thu được non hai triệu, đã nói lên điều đó. Một nhà nước một quân đội, đã lùi vào dĩ vãng đến nay đã hơn bốn mươi năm, mà người dân vẫn trân quý gọi tên, còn kẻ thắng, không gì đủ nghĩa bằng câu hát của Việt Khang, một bạn trẻ sinh sau tháng Tư Đen: Thời gian quá nửa đời người, và ta cũng đã tỏ tường rồi.

Bạn, những người đã bị lũ cộng phỉ đặt ra bên lề cuộc sống, nay được người dân Nam trân quý đã là cái tát vào mặt bọn chúng, nên không lạ khi bạn được tri ân, chúng phát loa đả đảo các bạn. Và báo chí nước ngoài cũng đã đưa tin cái bẩn của nhà nước xã nghĩa, khi muốn giám sát quản lý mọi sự giúp đỡ của các hội đoàn thiện nguyện (NGO) thế giới cho TPB.QL.VNCH… Trong đó ký giả Nhật Bản Yoshigata Yushi, kể lại chuyện chiếc xe lăn cho người lính cũ phế binh cụt hai chân, chỉ vì cơ quan tặng không qua trung gian nhà nước, mà không được phép xử dụng, bắt phải nộp phạt tiền!

Đã có Chùa Liên Trì bị phá sập, cũng vì là nơi cửa Phật đã ra tay đùm bọc các TPB.QL.VNCH, và nay nhà Chúa thuộc Dòng Cứu Thế (Kỳ Đồng), nếu có là mục tiêu trong những ngày tới, của bè lũ cộng phỉ thì đó không là điều lạ. Khủng bố người dân mà chúng đã bắt giam người tình nguyện trong chương trình ‘Bên nhau đi nốt cuộc đời’ của DCCT, nhiều người bị an ninh của chế độ, gây sức ép cùng chủ nhà, chủ hãng, đến phải mất chỗ ở, công việc làm, và không ít đã bị hành hung vô cớ ngoài đường, bởi những kẻ lạ mặt.

Và cái bất nhân hơn hết, trong những ngày có chương trình khám sức khỏe miễn phí cho các TPB.QL.VNCH, bọn an ninh côn an để cản trở, đã khóa cửa từ bên ngoài nhà các bác sĩ phụ trách, khiến các bác sĩ đã buộc phải lén rời nhà từ một hai hôm trước. Xin cám ơn Phòng Công Lý và Hòa Bình (DCCT), các tôi tớ Chúa đã ân cần xoa dịu nổi đau thể xác lẫn tinh thần, cho những đứa con đất Việt đã chịu bốn mươi năm hơn trong ngược đãi… Năm 2017 sáu ngàn TPB lính cũ miền Nam, với 16 lần khám sức khỏe cùng giúp đỡ xe lăn gậy chống.C:\Users\Toshiba\Pictures\màu áo lính.png

Những khổ đau mất mát mà bạn gánh chịu, đã được bàn tay người dân Nam xoa dịu, và những hy sinh của bạn ngày nào cho quê hương đất nước, nay được mọi người ngưỡng mộ tuyên dương. Trong khi đó những huênh hoang chiến công, những huân chương tự sướng của kẻ cho mình là chiến thắng, đã là những nghịch lý trêu ngươi cho một nhà nước không chính nghĩa dân tộc, một quân đội đánh thuê cho Nga Tầu cộng sản quốc tế đệ tam. Tội cho những người đó, cũng gọi là lính nhưng họ bị lừa!

Bên quê nhà, người ta đi tìm lại những gì là thật, là chính nghĩa, từ lòng biết ơn họ đã đem tình thương bù đắp cho những ai thật sự hy sinh vì dân tộc… Tình cảnh người dân Việt nay đang gặp sự phá sản niềm tin, mà bấy lâu cộng sản xây trên giả trá bịp lừa, đâu khác gì dân nước Nga, hay những xứ Đông Âu Liên Sô cũ của những năm một chin chin mươi!

Cứ ngỡ sau bao đắng cay lòng mình đã lạnh, nhưng khi đọc lời phân ưu cho một TPB.QLVNCH lúc qua đời, tôi đã thấy mắt mình cay, người ta viết: Ông đã dâng hiến cuộc đời cho đất nước và dân tộc Việt Nam. Nhiều năm qua, ông đã chấp nhận cuộc sống khó khăn, chịu đựng những nỗi đau tinh thần và thể xác, giữ vững phẩm giá của người lính QL.VNCH - Chúng tôi chân thành cám ơn ông đã hy sinh đảm nhận cuộc sống với tinh thần: TỔ QUỐC-DANH DỰ-TRÁCH NHIỆM trong suốt cuộc đời này.

Đọc những lời trên mà nhớ một chiều mưa tháng sáu xưa, từ biên giới Tây Nam về Nghĩa trang Quân Đội Biên Hòa, ngồi bên mộ thằng Phong Dù nước mắt tôi nhạt nhòa cùng nước mưa… Chuyện cũ những thằng lính khóc cho đồng đội đó là cái tự nhiên, nhưng chuyện nay người dân đã công khai tiếc thương cho những người lính cũ, những người lính mà cộng phỉ xách mé gọi là Ngụy, đó là cái sáng cho tương lai dân tộc.

Khi bạn đọc những dòng chữ này, quê nhà đang là ngày Tết cổ truyền dân mình, nhưng bên đây lá thư được viết trong những ngày mùa lễ hội (Holiday Seasons) của người dân bản xứ. Và trên một đài phát thanh tiếng Việt của Quận Cam Cali, phát đi bản tin đã có hơn trăm ngàn đồng của người Việt xa xứ, góp lại mừng Cây mùa Xuân TPB QL.VNCH, và tôi cũng đã được xem hình ảnh các bạn gặp lại nhau nơi sân nhà thờ DCCT Kỳ Đồng, những ngày từ 26 đến 30/12/2017.

Vui lên đi bạn, mùa đông sẽ phải tàn để mùa xuân mang nắng ấm đến! Tôi lại về Đà Lạt gặp bạn nơi căn nhà xưa bên kia hồ Xuân Hương… Bước thấp bước cao bạn sẽ cùng tôi xuôi con dốc, mình lại về Sài gòn, lên Nghĩa trang Quân Đội Biên Hòa, thăm những thằng bạn thân một thời, làm bia xây mộ lại cho chúng, ảnh chúng trên mộ bia tóc thì xanh… Còn mình hai đứa nay đầu đã bạc phơ! C:\Users\Toshiba\Pictures\màu áo lính 2.jpg

Chuyện những người lính cũ nó sẽ phải là một câu chuyện có hậu, cũng bởi (xin nhắc lại một lần nữa) không có gì sáng mãi với thời gian trừ chính nghĩa, và cũng không có gì ở mãi với lòng người bằng sự hy sinh.

Việt Nhân (HNPĐ)

636543324623412368zzzcccccc

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn