Hương Nguyễn - Những người vắng mặt trên hè phố Sài Gòn

Thứ Tư, 24 Tháng Mười Một 202110:00 SA(Xem: 2354)
Hương Nguyễn - Những người vắng mặt trên hè phố Sài Gòn

AVvXsEj9FbjBQ3VvE3twFQTSajpW4LzH5zYxO-qGteVPWB9weg3XIYCn_PTCVmrH3ZDKbPgpjdHZThkamnrP6erzk8dtXgDDjDIhZ-QPdvx5pUJpov4NNA6tijDy1kSA27PZjEqjYnlwuR91oO30h7mLXzBjI3qrlv8eYWaUuZL5rR9NAu0nX78hnr8UhfKfCQ=w400-h271

 

1) Hè phố Sài Gòn vào những ngày chưa có trận dịch tàn khốc vừa qua, luôn nhộn nhịp, đông vui, nhưng rất có lớp lang, thứ tự. Cứ y như rằng, đến giờ đó, tại vị trí đó, sẽ xuất hiện người đó với quầy hàng đó. Cứ đều tăm tắp mỗi ngày, nắng cũng như mưa.

Tôi đi làm, sáng đi chiều về, cũng tham gia vào cái đồng hồ sinh học trên hè phố Sài Gòn.

2) Qua gần bốn tháng, Sài Gòn đau thương tan tác. Giờ mở cửa lại. Giờ tôi được tự do đi trên con đường quen thuộc, nhưng lại thiếu một số bóng dáng quen thuộc trên vỉa hè Sài Gòn, đã từng góp thêm một nét văn hóa đáng yêu của Sài Gòn. Mỗi con người là một cảnh đời, có lúc thoáng qua, mờ nhạt trên hè phố, tồn tại bao nhiêu năm; nhưng giờ tự nhiên đồng loạt biến mất. Tự nhiên thấy hụt hẫng...

3) Chị bán báo trên cái sạp báo nhỏ cạnh chốt dân phòng. Mấy năm trước, báo chí còn có người mua. Gần đây, sạp báo lèo tèo vài tờ. Tôi hỏi chị, sao bán báo ế ẩm vậy, chị không ở nhà cho khỏe. Chị nói, chị phải kiếm chuyện làm, chứ ở nhà sợ con dâu nó coi thường... Giờ đây, sáng sớm tôi đi làm, ngang qua sạp báo trống không. Chị đang ở đâu?

4) Hai vợ chồng bán bánh tiêu, dầu cháo quẩy gần 20 năm nay. Sáng sớm, ông chồng đứng chiên bánh. Còn bà vợ lúc nào tôi cũng thấy nằm trên ghế xếp ngủ. Dịch cúm tàu bớt rồi, hai ông bà đi đâu mà không thấy?

5) Quán cà phê vỉa hè, chỉ vỏn vẹn một xe bày đủ đồ pha chế và một bộ bàn ghế. Đúng gần 6 giờ sáng, tôi đi làm qua quán, luôn có một người đàn ông mặc đồ thể thao ngồi uống cà phê một mình ngay sát lề đường. Đáng lẽ tôi chỉ lướt qua như bao nhiêu người khác. Nhưng tôi chú ý ông này, vì một lý do là ông rất giống Tập Cận Bình! Trận dịch đã qua, hàng quán mở lại, cái bàn trống, không còn thấy "Tập Cận Bình" ngồi trầm ngâm nữa !

6) Cô bé người miền Bắc trải tấm nylon ngay vỉa hè lúc 5 giờ chiều, bán hàng cho đến 8 giờ tối. Cô bán hàng nông sản, khoai lang, bắp, đậu nành trái... rất đông khách. Cô tần tảo như vậy, nuôi hai đứa con ăn học tận miền Bắc. Sài Gòn bớt dịch rồi, sao không thấy con trở lại mua bán. Con đang ở đâu? Chiều đi làm về, đi ngang chỗ con hay ngồi, thấy trống vắng...

7) Những mảnh đời vô danh, trôi dạt, thoáng qua, tồn tại một thời gian, rồi biến mất. Chỉ cầu mong cho tất cả đều bình an...

HƯƠNG NGUYỄN
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn