Rồi giờ làm sao?

Thứ Hai, 16 Tháng Tám 20216:00 SA(Xem: 2991)
Rồi giờ làm sao?
Rồi giờ làm sao?
FB Nguyễn Thùy Dương - 15-8-2021 - Em trai tôi nhiễm Covid-19. Nó sốt 5 ngày li bì, tôi cứ nghĩ nó viêm họng hành sốt như mọi khi, đưa đi viện. Bệnh viện xét nghiệm nhanh Dương tính. Bệnh viện xét nghiệm PCR tiếp, rồi cho nó về với tờ giấy hướng dẫn cách ly tại nhà. Chờ kết quả PCR.
A1-1
Ảnh: FB tác giả
Không một viên thuốc, em trai tôi sốt tiếp, vật vã hầm hập, dị ứng Paracetamol. Tôi xót em, gọi Y tế phường như bệnh viện hướng dẫn, đáp lại tôi, họ nói phải có giấy xét nghiệm của Bệnh viện, chứng minh em trai tôi nhiễm Covid mới hỗ trợ. Tôi làm dữ, họ kêu em trai tôi gọi cho họ. Để rồi, họ cũng đòi nó giấy chứng nhận.

Thằng nhỏ sốt, dị ứng đủ thuốc. Tôi chỉ còn cách tự chữa cho nó. Đồ ăn thức uống để ở cửa khu vực riêng của nó. Đứng từ xa kêu em dậy ráng ăn uống, uống kẽm, uống viên C, uống nước ấm, ăn nhiều, ăn thêm trái cây, súc miệng xong khò nước muối, ngày 2 lần khò nước khử khuẩn.

Ba ngày sau trận sốt thập tử nhất sinh, nó dần bình phục. Ngày thứ 5 sau trận sốt đó của nó thì Y tế phường xuống phong toả vì nhận được kết quả PCR từ Sở Y Tế. 2 ngày sau đó, họ mới xuống test lại cho em tôi. Và lấy mẫu PCR.

Tới hôm nay, thằng nhỏ tươi tỉnh, ăn uống tốt, đang tập khứu giác để lấy lại mùi thì Y tế phường thông báo đi cách ly tập trung tại cơ sở Trường Cao Đẳng Nghề Thủ Thiêm- phường Bình Trưng Đông – Tp. Thủ Đức. Trong khi, nó có hẳn một khu vực riêng, có cửa sổ thông thoáng chỗ ở, có toilet riêng, có chỗ phơi nắng, tập thể dục riêng, đủ mọi điều kiện đáp ứng cách ly tại nhà.

Anh chị nói kết quả PCR của nó dưới 30, nồng độ virus cao cần đưa điều trị. Gia đình tôi yêu cầu cho nó cách ly điều trị dịch vụ, anh chị nói không có. Và như vậy, đưa thằng em tôi đi. Nó khờ khạo, mọi thứ đều cam chịu, từ nhỏ trăm thứ dựa vô mẹ, vô chị Hai, anh Ba.

Người nhà gọi lên hỏi ở được không? Nó cái gì cũng được. Tới hơn 10 giờ đêm mới nhắn tin về thủ thỉ với chị Hai:

– Hai ơi! Cái chú ở chung phòng em, ổng sốt dữ lắm. Không có ai đem thuốc cho ổng, em đưa thuốc cho ổng mà ổng không uống, phòng cũng không có nước uống. Tự nhiên, em thấy đau họng. Em sợ lắm. Hồi chiều, em vừa vô, có người bị quấn khiêng ra.

Tôi biết liền, thằng em mình đang chịu đả kích về mặt tâm lý rất lớn. Nó nói không có chiếu ngủ, tôi kêu nó chụp hình cái giường. Cái giường khung sắt chổng chơ. Tôi muốn khóc, rồi trấn an nó: Để Hai thử!

Tôi gọi cho Quản lý khu cách ly, yêu cầu đổi phòng cho nó. Đề nghị nhờ người hỗ trợ đem nước uống từ nhà lên cho nó với chiếc chiếu. Nó được đổi phòng, nhưng tới khi nó có nhu cầu đi vệ sinh thì tôi choáng váng với hình cái toilet.

Lạy thánh thần, trời phật! Bệnh nhân đi toilet chung, cái toilet dơ khủng khiếp. Tôi thật sự bàng hoàng. Khi hôm nay, người trải nghiệm chuyện này chính là em ruột của mình. Tôi rụng rời khi tự hỏi: bấy lâu nay, những bệnh nhân khác được điều trị ra sao trong điều kiện vệ sinh và cơ sở vật chất đúng tính “dã chiến” như vầy?
 
A3-3
Ảnh: FB tác giả

Tôi yêu cầu Y tế phường lẫn những cán bộ, bác sĩ có trách nhiệm tại điểm cách ly tập trung trường Cao Đẳng Nghề Thủ Thiêm xem xét lại trường hợp của em trai tôi, trả nó về cách ly tại nhà. Các vị lấy mẫu PCR 3 ngày trước, thì mẫu đó, nồng độ đó có còn đúng với 3 ngày sau không mà đưa em tôi đi cách ly tập trung? Trong khi, điều kiện cách ly tập trung không thể so với cách ly tại nhà, tại sao khi nó thập tử nhất sinh trong cơn sốt, không đem nó xuống đi điều trị dùm đi?

Quy trình là chết, con người là sống. Đừng để con người đang sống phải chết theo quy trình.
 
Hình 1: cái giường đầu tiên của em trai tôi trong bệnh viện dã chiến. Mền gối đem từ nhà vô.
Hình 2: cái phòng sau khi đã đổi
Hình 3,4,5: nhà vệ sinh chung
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn