Hoàng Linh - "Mắc kẹt" giữa Sài Gòn

Thứ Hai, 05 Tháng Bảy 20212:00 SA(Xem: 3586)
Hoàng Linh - "Mắc kẹt" giữa Sài Gòn

Người đàn ông nhìn thật an nhiên này thật ra đang rối bời.

Đang làm bảo vệ cho một cửa hàng, Covid-19 ập tới khiến ông Vinh mất việc. ‘Kẹt cứng ngắc’ giữa Sài Gòn, trụ hết nổi, ông làm một việc mà cả đời chưa bao giờ nghĩ tới: ‘để lòng tự trọng qua một bên mà đi… ăn xin’.

Báo Thanh Niên kể:

"Giao lộ Nam Kỳ Khởi Nghĩa - Võ Thị Sáu (Q.3, TP.HCM) có người đàn ông luống tuổi mặc đồ bảo vệ ngồi bên đường. Ông dựng xe ở một góc, trên xe có một tấm bảng nhỏ: “Không tiền về quê tránh dịch. Xin vui lòng giúp đỡ. Cảm ơn!”.

“Có chết cũng không nghĩ một ngày mình phải ăn xin”

Ông Bùi Quang Vinh (69 tuổi, ngụ Q.Tân Phú, TP.HCM) hơi ngỡ ngàng khi thấy có người hỏi thăm. Ông chỉ vào tai trái nói rằng mình bị lãng một bên từ hồi chiến tranh, “nếu có nói thì nói vào lỗ kia mới nghe được”.

Cuộc sống của hai vợ chồng ông Vinh có lẽ sẽ êm đềm trôi qua nếu không có dịch Covid-19. Đầu tháng 6.2021, ông mất việc, mọi chi phí trong nhà đều đặt hết lên vai người vợ. Mỗi tháng bà Tương chỉ kiếm được 4,5 triệu đồng. Trong khi đó, hai vợ chồng già phải xoay sở bao nhiêu là chi phí. Để có thêm tiền, mỗi ngày đi làm về bà cũng tranh thủ thời gian rảnh nhặt ve chai kiếm thêm được đồng nào hay đồng đó.

Ông nói tiền trọ mỗi tháng phải đóng 3 triệu, còn 1,5 triệu không thể lo hết chi tiêu trong nhà. Thêm vào đó, các con ông Vinh đều có gia đình nhưng ai cũng khó khăn, con trai bà Tương đang làm ở Long An cũng thất nghiệp. Bao nhiêu thứ “tấn công” dồn dập cùng một lúc, ông Vinh đem xe ra đường kiếm khách.

“Là đàn ông, tôi không thể ở nhà nằm đó cho vợ một mình gồng gánh. Nhưng 3 ngày chạy xe ôm truyền thống, tôi có đúng một cuốc 20.000 đồng. Tôi lỗ tiền xăng, đường cùng rồi mới gạt lòng tự trọng qua một bên mà làm liều đi ăn xin. Có chết cũng không nghĩ một ngày mình phải ăn xin, quê lắm!”, ông rơm rớm nước mắt.

“Xin đừng cho vợ biết tôi đi ăn xin”

Nói chuyện một hồi, ông Vinh mời tôi về nhà để biết “vợ chồng ông đang mắc kẹt giữa Sài Gòn như thế nào”. Tôi đồng ý, nhưng ông nói phải hứa 2 điều: “Xin đừng nói cho vợ tôi biết tôi đi ăn xin, đợi một ngày thích hợp rồi tôi lựa lời nói với bà. Hai là lát nữa về tôi ghé nhà thờ chỗ “ATM lướt ống” xin miếng cơm với khoai nhen”.

Chúng tôi về một căn nhà trọ nhỏ trên đường Âu Cơ (P.Tân Sơn Nhì, Q.Tân Phú). Trong lúc gửi xe, ông chỉ vào chiếc xe đạp điện dựng góc nhà có một bọc ni lông đựng vài chai nhựa rồi nói: “Đó, xe bả lượm ve chai với đi làm”.

Căn trọ nhỏ rộng chừng 30 mét vuông, tuy cũ kỹ nhưng được dọn dẹp ngăn nắp là nơi ở của hai vợ chồng ông nhiều năm nay. Vừa bước vào nhà, ông nói lớn: “Bà ơi nay tôi xin được khoai với ít đồ, lát nấu gì ăn nhen”. Bà cầm đồ chồng mang về rồi niềm nở đón khách.

Trong căn phòng nhỏ bật hết đèn vẫn không sáng hết vì có vài bóng bị hư, ông nói đa phần đồ đạc trong đây đều do người ta cho mà có. Có thời điểm ông Vinh bị teo vỏ não, cơ quan bà Tương góp tiền hỗ trợ cho gia đình gần 10 triệu đồng mới vượt qua được giai đoạn ngặt nghèo.

Bà Tương lật đật nấu ăn mời tôi dùng chung bữa cơm, chiều nay hai vợ chồng ăn lại món cá kho hồi sáng vẫn còn và một ít canh mới nấu. Mọi thứ trong bữa ăn này đều do mạnh thường quân giúp đỡ. Ông cũng mang ra “Sổ nhận lương thực, thực phẩm dành cho hộ dân khó khăn ảnh hưởng dịch bệnh Covid-19” do phường hỗ trợ rồi nói nó đã giúp mình trụ được nhiều tháng nay.

Trong lúc vợ đang nấu ăn, ông ghé vào tai tôi nói nhỏ: “Tôi đi xin về không dám đưa cho bà ấy nhiều sợ bà ấy nghi”. Hỏi sao không về quê, hai vợ chồng thở dài tâm sự rằng không phải họ không muốn về mà là vì bị “kẹt” lại đây bởi muôn vàn nỗi trăn trở: về quê sợ phải tốn tiền cách ly tập trung, về quê sợ lây dịch cho người nhà, về quê sợ không có tiền sống...

Tôi thắc mắc: "Nhiều người hiểu tấm bảng ghi "Không tiền về quê tránh dịch" là chú xin tiền để về quê tránh dịch. Giờ chú nói không về thì có gây hiểu lầm hay không?", ông phân trần: "Ban đầu tôi cũng có ý định xin đủ tiền rồi về quê nên để tấm bảng như vậy, nhưng người nhà gọi lên nói về phải cách ly đủ thứ, rồi ở Sài Gòn là tâm dịch nên sợ về rồi mang bệnh về, vậy là thôi tôi xin tiền để đóng trọ, mua bảo hiểm cho hai vợ chồng".

(Hết trích)


Rất nhiều người đang "mắc kẹt" giữa Sài Gòn, "mắc kẹt" trong chính ngôi nhà của mình.

Ngày hôm qua, mạng xã hội và báo Tuổi Trẻ đưa hình ảnh những cái rổ trống đặt trước nhiều căn nhà ở quận 4.

Phải bí lắm, những người hào sảng này mời ngửa rổ xin bá tánh.

"Nhìn Sài Gòn mình "bị thương" nặng vậy tôi thấy trái tim mình thổn thức". Một người dân Sài Gòn nói như vậy.

Và không chỉ thổn thức, chị Giang Thị Kim Cúc và 20 người bạn đã làm 2.000 hộp sườn non, 2.000 hộp kho quẹt chay cùng gạo đường mắm muối...trao tay cho bà con quận 4.

Còn trên đường đi từ nhà đến báo Tuổi Trẻ, một thằng nhóc kêu tôi lại đưa cho hộp cơm.

"Thôi, nhường cho người khác".

- Nhận đi đại ca, giang hồ cũng có lúc kẹt mà...Hay đại ca ăn mì, đệ mới mua còn nóng đây...".

Ôi, Sài Gòn mùa "mắc kẹt".

HOÀNGLINH
Ý kiến bạn đọc
Thứ Hai, 05 Tháng Bảy 20214:43 CH
Khách
Vietnam,neu so ra va theo tong ket thi so ca bi china virus khong co nhieu.Nhung do van de da lo leo len lung cop huyenh hoang voi toan the gioi ve TAI ngan can va tri covid.Ha mieng mac quai ! bay gio khong dang gi lai cam hop cho-cam tap trung...thi gioi tieu thuong- nha ngheo se bi giet truoc ,dung theo bai ban va chinh sach cua dang ta va quan thay tau cong.Su that nay,nguoi Viet trong nuoc khong he biet den va nguoi Viet hai ngoai khong cho nguoi nha o VN biet tuong tan ve bai hoc USA da trai qua,cho cho dan chung khong con kha nang phan doi,chung xua quan xam chiem ma khong ton mot vien dan !
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn