THƯƠNG VỀ NHỮNG NGƯỜI VỢ TÙ CẢI TẠO NĂM XƯA - NGUYỄN NHƠN

Thứ Sáu, 07 Tháng Tám 20203:46 SA(Xem: 7647)
THƯƠNG VỀ NHỮNG NGƯỜI VỢ TÙ CẢI TẠO NĂM XƯA - NGUYỄN NHƠN

tuCaiTao.-chinguyet                                      THƯƠNG VỀ NHỮNG NGƯỜI VỢ TÙ CẢI TẠO NĂM XƯA 

Mùa Đông Trường Sơn

Có nắng vàng hiu hắt

Tiếng tù ca ủ ê

Suối A mai chảy dài ra Bến Ngọc

Đường ta đi qua Dốc Phục Linh

Đường ta đi, đường nghĩa, đường tình

Đường đi hạnh phúc, chúng mình đấp xây”(*)

Hạnh phúc nào đâu thấy

Những tang thương và tủi nhục

Của người thua trận ngậm ngùi

Đào đấp con lộ ngoằn ngoèo

Lượn quanh chân núi

Để xe trâu đưa đón

Những người vợ tù Miền Nam

Ngàn dặm tìm gặp mặt chồng

Trèo đèo, vượt suối, sang sông

Gánh gạo nuôi chồng, nước mắt rơi rơi”(**)

Nhìn “những gót chân ngày xa xưa

Sợ lấm trong bùn khi mưa”(***)

Ngày nay đâu còn nữa

Chỉ còn những bàn chân chai sạn

Tảo tần nuôi bầy con nhỏ dại

Chắt chiu chút ít quà

Mỗi năm đôi lần

Gởi bù đắp cho chồng, tù nơi xa

Mùa Đông Trướng Sơn lạnh lắm

Chiếc áo ngự hàn năm cũ

Biết chồng có đủ ấm hay không?


Nguyễn Nhơn


(*) Thiếu tá Đạt, Tiểu khu Bình Tuy

(**) Thơ Bình Dương

(***) Nhạc: Tôi đưa em sang sông

Ý kiến bạn đọc
Thứ Sáu, 07 Tháng Tám 202010:39 CH
Khách
Những người vợ tù cải tao năm xưa ngoài sự vất vả tảo tần còn nổi cô đơn, buồn khổ, lo âu trong suốt thời gian chồng đi tù, không rõ ngày trở về. Đôi lúc tủi thân nước mắt rơi dài nhưng cũng không sánh bằng những người chồng, thân trai vảy vùng ngang dọc. Khi CSBV chiếm MNVN đã nhốt Quân Cán Chính vào lồng tập trung hành hạ thể xác , khủng bố tinh thần, những lúc tủi nhục, chỉ biết nhẫn nhịn dấu lệ vào tim. Ôi những ngày đen tối ấy nay đã qua! Những người năm xưa ấy, nay trẻ lắm cũng trên 65, thời gian còn lại nên trân quý, nắm tay nhau đi hết đoạn đường trần.
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn