Cần thì “mình” lại… Đ.M “mình” thôi!

Thứ Hai, 06 Tháng Năm 20197:23 SA(Xem: 6747)
Cần thì “mình” lại… Đ.M “mình” thôi!
H4-37
Câu nói nổi tiếng của Thứ trưởng Đỗ Thắng Hải. Ảnh trên mạng

Blog RFA

Đồng Phụng Việt

Vậy là “mình” lại phải tự thóa mạ “mình”! Thiệt tình là “mình” không dè việc tăng giá điện lại làm dân của “mình” giận dữ đến như vậy. Lần này, mức độ giận dữ chắc chắn không dừng ở chuyện rủa sả mà sẽ tiếp tục tăng cùng với giá xăng, giá các loại dịch vụ, sản phẩm khác… Cứ như thế, “mình” khó mà duy trì tham vọng “nhất thống giang hồ, muôn năm trường trị”…

Đứa khác gặp tình huống này chắc “vò đầu, bứt tai” còn lâu mới nghĩ ra kế thoát hiểm nhưng “mình” thì khác. Vì “mình” là… “mình” nên “mình” lại… Đ.M “mình” thôi!

Hôm trước, cho dù “mình” mới cử một “thằng” Thứ trưởng thay “mình” bảo với toàn dân, giá điện tăng, tất cả đều… có lợi, bây giờ, nhân tâm không… thuận lợi thì “mình” bảo “thằng” thủ tướng chỉ đạo kiểm tra. Chừng đó chắc chắn chưa đủ để dân hạ hỏa, thành ra “thằng” Thủ tướng “tiền hô” xong là phải có ngay ba đoàn thanh tra “hậu ủng” và ngay sau đó phải có thêm một “thằng” Thứ trưởng khác hứa sửa biểu giá điện…

Dân của “mình” đã lười nghĩ lại mau quên, mình biểu diễn vài kiểu vuốt đầu, vỗ thêm vài cái vào mông thì đâu sẽ lại vào đấy thôi! Đâu phải tự nhiên mà dân được gọi là… “khu đen”. “Khu đen” thường chẳng bao giờ bận tâm truy nguyên, chẳng hạn quyết định giá điện tăng đến từ đâu. Ở xứ của “mình”, Bộ Chính trị không gật, thủ tướng không ừ, tằng tổ Bộ Công Thương sống dậy bảo làm, nó cũng chẳng dám duyệt cho EVN tăng giá điện…

Dân của “mình” đến lạ! Cứ thấy “mình” lên tiếng… Đ.M “mình” là quên ráo. Cho nên “mình” lại dõng dạc… Đ.M mình thôi! Cứ như là EVN tùy tiện làm bậy, không liên quan gì đến Bộ Công Thương. Còn Bộ Công Thương thì là con thằng hàng xóm, chẳng dây mơ, rễ má, ruột rà gì với… chính phủ. Làm lãnh đạo ở xứ của “mình” cũng giống như… ảo thuật gia, ném xong hòn đá, giấu xong hai tay là có quyền gào lên, Đ.M thằng nào liệng đá và “khu đen” hoan hô rần rần, có thằng còn chảy cả nước mắt, nước mũi vì cảm động, hay đấm ngực ăn năn vì đã trách lầm “mình” ấy chứ!

***

Ở xứ của “mình”, ai cũng biết Đ.M là gì, tuy nhiên có Đ.M thì cũng như thiên hạ, người ta phải tự cân nhắc cả về đối tượng lẫn nơi chốn. Chẳng ai lại Đ.M… chính họ. Xoàng thế đấy!

“Mình” khác. “Mình” là ngoại lệ. Cần là “mình”… Đ.M chính “mình”, không chỉ trước dân của mình mà còn trước mặt thiên hạ. Có gì mà… thẹn!

Đầu thập niên 2000, hồi “mình” đàm phán ký Hiệp định Thương mại Việt – Mỹ, “mình” khăng khăng đòi Mỹ phải ghi vào văn kiện rằng mình đang xây dựng chủ nghĩa xã hội nên không có “kinh tế thị trường”. Tổ cha “thằng” Mỹ! Nó “Ừ!” và chờ “mình”… khoe từ làng trên tới xóm dưới, không chừa xó xỉnh nào là “mình” chừa bô bô rằng“mình”… tài, “mình” buộc được thằng Mỹ phải nhượng bộ, đơn phương thực thi nhiều điều khoản mà “mình” được miễn trừ…

Thiệt tình là “mình” không ngờ “thằng” Mỹ và một lô, một lốc những “thằng” ất ơ khác sẽ khai thác yếu tố đó, sẽ dùng yếu tố đó chứng minh gía thành các loại sản phẩm của “mình” không phải là giá thực, chúng nó đồng thanh vin vào đó để bảo rằng, đã không có “kinh tế thị trường” thì giá thành tất nhiên là phi thị trường do tác động của đủ thứ yếu tố, nào là trợ cấp, bù lỗ, lãi vay ưu đãi,… để thi nhau áp thuế chống phá giá trên đủ thứ sản phẩm của “mình”…

Cả lò chúng nó rõ là thâm độc, nham hiểm. Khi “mình” đòi, chúng nó gật, lúc “mình” khoe “mình”… tài, chúng nó làm thinh, chúng nó chờ đến khi “mình” dồn hết sức vào xuất khẩu kiếm tiền, mới thay nhau đem thuế chống bán phá giá ra vả liên tục vào mặt “mình”. May cho dân của “mình”, khi đứng ra đối phó lại chính là… “mình”. Hà cớ gì không tự “mình”… Đ.M chính mình, lạy lục, xin chúng nó công nhận “mình” là quốc gia có… “nền kinh tế thị trường hoàn chỉnh”?

Không may cho “mình” là “mình” vừa mới khoe thêm với dân của “mình” rằng sắp thuyết phục được thiên hạ công nhận “mình” có “nền kinh tế thị trường hoàn chỉnh” thì họ lại sôi sùng sục vì hết giá điện tăng tới giá xăng tăng, họ sợ không còn cửa sinh tồn vì vật giá đồng loạt gia tăng. Còn gì quan trọng hơn “ổn định chính trị? Thôi thì đành cử một “thằng” Phó Thủ tướng, nhảy ra trấn an rằng đã… chỉ đạo, các ngành, các cấp phải kiểm soát thị trường, không để giá cả gia tăng! Tạm thời cứ kệ mẹ… “kinh tế thị trường”! Sắp tới, cần thì “mình” lại tiếp tục… Đ.M “mình” trước mặt thiên hạ thôi!

Dù gì thì dưới gầm Trời này, chẳng “thằng” nào, “con” nào đủ khả năng liên tục Đ.M chính nó ở đủ mọi nơi, trong đủ mọi chuyện, trước mặt bất kỳ ai như “mình”?

Cả dân của “mình” lẫn thiên hạ không Đ.M chính họ vì tôn trọng người sinh ra họ. “Mình” không màng vì mẹ “mình” – xứ sở của “mình”, nơi chôn nhau, cắt rốn của “mình” – không đủ thiêng liêng, không đáng kính, vàng có tan, ngọc có nát, “mình” cũng chẳng lấy thế làm điều. Nếu Đ.M chính “mình” mà giữ được quyền lãnh đạo toàn diện, tuyệt đối thì đừng có… lo, “mình” còn Đ.M “mình” rõ to và rõ nhiều. Thế thôi!

Này! Lưu manh, trâng tráo,… thì sao? Không như vậy thì làm sao vô địch, bách chiến, bách thắng và… muôn năm?

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn