Vườn rau Lộc Hưng: Khi lương tâm không tồn tại

Thứ Năm, 17 Tháng Giêng 20196:00 CH(Xem: 6090)
Vườn rau Lộc Hưng: Khi lương tâm không tồn tại

Những ngày qua, cả nước bàng hoàng trước những hành động của nhà cầm quyền CSVN tại Sài Gòn với những người dân tay không tấc sắt tại Vườn rau Lộc Hưng. Đó là những hành động cướp phá tàn bạo, đập phá tất cả những gì mà người dân đã từng chắt chiu xây dựng từ năm 1954 đến nay.

Khu đất Vườn Rau Lộc Hưng được người dân mua bán, khai khẩn và xây dựng từ năm 1954, nghĩa là hơn 20 năm trước khi người Cộng sản vào chiếm Miền Nam. Những tài sản, đất đai ở đó đã có chủ bằng đầy đủ các giấy tờ, pháp lý từ bao năm trước khi Cộng sản đặt chân đến cướp lấy chính quyền tại đây.

Thế nhưng, vẫn bằng sự lươn lẹo, bịa đặt và ý đồ lâu dài cướp đoạt đất đai, tài sản của người dân, nhà cầm quyền CSVN ngang nhiên coi họ là những người vi phạm, và càng vô lý hơn khi tự ý coi đất đai, tài sản của người dân ở đây là “bất hợp pháp” để mặc sức phá phách và cướp trắng của họ.

Có lẽ, trong xã hội loài người, không có gì trắng trợn hơn cái gọi là luật pháp của cộng sản. Đó là những bộ luật rừng rú và man rợ nhằm hỗ trợ cho những hành động thú vật như nơi hoang dã. Ở đó, người cộng sản ngang nhiên coi cái quyền đè đầu, cưỡi cổ người khác, cướp bóc tài sản của người khác như là một hành động hiển nhiên.

Ở đó mọi quy định, luật lệ do chính người cộng sản đặt ra, cũng chẳng có tác dụng gì khi mà “máu tham” đã thấy “hơi đồng”.

Ở đó, quyền lợi của người dân duy nhất chỉ có thể có là làm thân trâu ngựa lao dịch nuôi nấng những đám tự xưng là “đầy tớ nhân dân”, để rồi khi cần, chính họ lại được đưa ra giết thịt nhằm cung phụng cho thói côn đồ, khát máu tàn bạo man rợ của những kẻ mà chính họ nuôi nấng.

Trong lịch sử loài người, hẳn là hiếm khi có thể tồn tại những bộ luật có thể ngang nhiên biến của cải, đất đai, tài sản của người khác thành của mình một cách trắng trợn và dễ dàng, coi như là chuyện bình thường của Cộng sản Việt Nam.

Vụ việc ở Vườn rau Lộc Hưng, không phải bắt nguồn mới đây mà việc cướp đã manh nha từ cả hàng chục năm trước. Thế nhưng, trước những chứng cứ, lý lẽ hiển nhiên mà đến đứa trẻ con cũng nhìn thấy, nhà cầm quyền CSVN đã phải lúng túng mà không có cách nào, không có lý lẽ nào cũng như nguyên tắc sống và luật pháp nào có thể biện minh được rằng việc cướp đất đai, tài sản ở đây là có thể chấp nhận được.

Người dân Vườn Rau Lộc Hưng đã bao năm kiên trì, hòa bình và căn cứ vào chính những văn bản luật pháp của nhà cầm quyền CSVN đã ban hành, để đấu tranh cho quyền lợi của họ đã xác định ở đây từ 65 năm trước. Trước những chứng cứ, lý lẽ và luật lệ họ trưng dẫn, nhà cầm quyền CSVN đã phải kéo dài thời gian âm mưu cướp chiếm.

Và khi mọi lý lẽ đã bị bẻ gãy, việc sử dụng luật pháp đã không thể viện dẫn cho việc cướp bóc của mình, nhà cầm quyền CSVN đã tính đến việc cướp bất chấp mọi mặt từ pháp luật cho đến lương tâm con người có thể cho phép.

Thế rồi hàng trăm, hàng ngàn công an, cảnh sát được nuôi nấng bằng những đồng tiền mồ hôi nước mắt của chính những người dân Vườn Rau Lộc Hưng  với đầy đủ các thiết bị đã tiến hành cuộc cướp bóc tàn bạo và man rợ, đuổi họ ra khỏi mảnh đất cha ông họ để lại.

Đến đây, mọi khía cạnh như luật pháp, lý lẽ, luật lệ, tình người đều không có giá trị mà chỉ có bạo lực được sử dụng.

Điều mà người ta thấy ghê tởm trong vụ việc cướp phá này là khác mọi vụ cướp phá khác đối với tài sản của người dân, việc cướp phá này có tổ chức chặt chẽ được tiến hành khi mà cái Tết cổ  truyền của dân tộc chỉ còn hơn chục ngày nữa.

Đối với người dân Việt Nam, cái Tết cổ truyền là một điều thiêng liêng, là dịp mà những người dù đi làm ăn xa xôi, cách trở đến mấy cũng trở về quê hương, gia đình bản quán để thắp một nén hương tưởng nhớ tổ tiên, ông bà, chúc tết cha mẹ, gặp gỡ anh em bạn bè.

Ngay cả trong thời chiến tranh khốc liệt và đẫm máu nhất, hai bên đối địch vẫn ngừng nghỉ những hành động chiến tranh để người dân được yên ổn đón xuân về, tết đến.

Thế nhưng, nhà cầm quyền CSVN đã quyết tâm đập phá, đuổi dân ra đường bằng được để cướp đất đai, tài sản của họ, bất chấp cuộc sống, tính mạng của người dân ra sao.

Chỉ hơn chục ngày nữa, hàng trăm người dân đủ cả già, trẻ, lớn bé, những thương phế binh, những người tàn tật… đều phải ra đường vạ vật đón cái tết ngoài đường phố.

Chỉ hơn chục ngày nữa, những linnh hồn của Tổ tiên, ông bà họ không có chốn để trở về với con cháu, họ hàng của mình khi xuân về, tết đến.

Chỉ hơn chục ngày nữa, khi mà quan chức cộng sản hỷ hả vui mừng “chiến thắng” của mình để phè phỡn với nhau trên đống tài sản cướp được của người dân, thì hàng đàn, hàng lũ những nạn nhân của họ phải vất vưởng ngoài đường không nơi nương thân, hương hồn tổ tiên không nơi thờ cúng.

Có lẽ trong lịch sử đất nước này, đây là những vụ cướp có tính chất quy mô, chặt chẽ và đạt kỷ lục về sự tàn bạo nhất về cả thế chất và tinh thần. Dù ở đó máu đổ không nhiều, tài sản bị cướp không lớn bằng những cuộc “cách mạng cướp bóc” mà người Cộng sản đã từng gây ra khi đến đất nước này. Nhưng, cái kỷ lục ở đây là sự nhẫn tâm và độc ác đến mức tận cùng mà những động vật mang hình người này có thể thực hiện.

Ở đó không có sự hiện diện của luật pháp, càng không có bóng dáng của lương tâm con người.

Những hành động của nhà cầm quyền CSVN tại Vườn Rau Lộc Hưng không phải là duy nhất, không còn là lạ lẫm trong một chế độ sinh ra từ “Cướp” tồn tại từ Cướp và nghiễm nhiên coi chuyện cướp như là một chuyện bình thường cho sự tồn tại của nó.

Người ta đặt ra câu hỏi rằng: Một chính quyền mà chỉ nhăm nhăm cướp của người dân, không cần biết đến đời sống của người dân ra sao, đẩy người dân đến đường cùng thì chính quyền đó có đáng được tồn tại hay không? Nó tồn tại làm gì  để đấy đất nước đến chỗ loạn ly, suy vong, đẩy người dân đến bước đường nô lệ và bản chất của nhà nước này là gì?

Câu trả lời khả dĩ có thể chấp nhận được rằng: Bản chất của nó là Cướp, cướp có tổ chức, cướp được nuôi nấng bởi chính các nạn nhân của nó, tồn tại trên đau khổ và sự khốn cùng của nạn nhân.

Ở cái gọi là chính quyền đó, luật pháp chỉ là một trò chơi, lương tâm con người đã không hề tồn tại.

Đến Chính quyền mà Cộng sản còn cướp được, thì cái gì mà chẳng có thể cướp và điều gì cũng có thể xảy ra.

Ngày 13/1/2019

J.B Nguyễn Hữu Vinh

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn