Thật đấy. Nhân dân nhà ta khốn khổ một nỗi, ừ, vinh phúc nhất là mày cứ trả cho tao cái mày đã trộm cướp, nhiều khi không cần tất cả, nhiều khi một nửa, một phần, miễn là mày có trả. Thế đấy, có của không dễ, đòi lại của, nghe ra là khó nhất trần đời. Cái tư tưởng của kẻ bị trị nghìn năm có khác được đâu, đơn giản là vì còn kẻ thống trị.
Lịch sử đã lăn bánh ngàn năm nhưng dấu xe nghiệt ngã vẫn hằn lên trên số phận của bao đời.
Hôm qua anh Cang bị kỷ luật. Những ngày tới có thể có những thông tin sâu đậm hơn, cũng có thể anh nhập kho. Và tiếp theo, bà con đang mong, anh "lãnh chúa" sẽ khoác áo Juventus. Nhưng để làm gì, nếu như những thứ dân mất vẫn cứ là mất?
Gia sản, tương lai, mơ ước, niềm tin, sự chà đạp...tất cả đã mất do những kẻ đã đẩy cái bánh xe áp bức đè lên số phận họ. Những thứ ấy có thay đổi được không? Đất của dân được trả lại không? Niềm tin có thể sống lại nổi không? Tương lai những đứa trẻ bị tước đoạt có thể lấy lại không?
Những câu hỏi ấy, không lẽ chờ lịch sử trả lời?
p/s: Vụ tù tại gia với các anh ấy, tôi nghĩ không cần tại gia đâu. Đóng cũi để dưới chân cầu Thủ Thiêm cho dân ngày đêm qua thăm các anh ấy cho đúng nghĩa quan dân, là được rồi ạ!
FB Hoàng Nguyên Vũ