Chết rồi vẫn còn ám!

Thứ Ba, 06 Tháng Hai 201811:00 CH(Xem: 9355)
Chết rồi vẫn còn ám!

Lò Văn Củi

Ông Hai Xích lô nói:

– Ông Ba Hu sướng nghen, khi “ra đi” được nằm ở nơi đẹp đẽ, sạch sẽ, yên tĩnh, gần đồng chí, nghe nói còn có chỗ cho người bạn đời nữa.

Ông Ba đáp:

– À, vụ chuẩn bị xây nghĩa trang, nhà tang lễ 1.400 tỷ chứ gì, đó là dành cho cán bộ cao cấp, tui đâu có cửa.

Anh Bảy Thọt tiếp:

– Thì rất hay nhân rộng mô hình, hay tâm tư khi nơi mình chưa có, và làm để kiếm ăn, sẽ xây dựng thôi. Ông Ba lo gì.

Ông Ba lắc đầu:

– Thôi, thôi. Tao cũng kiếm chỗ nho nhỏ ở quê với bà con dòng họ rồi Năm. Hổng ham hố đua chen, chắc chắn sẽ có tranh giành, chung chi, mua bán, bè phái,… Bà con cô bác đang chửi cho thúi đầu, chửi đủ kiểu ai cũng nghe hết rồi đó.

Ông Thầy giáo khen:

– Vậy là yét sờ a ra phát hen (tiếng lóng: Yes, sir tương đồng tên của ông Yasser  Arafat). Coi bộ anh Ba ngồi với dân đen lâu ngày có tiến bộ, quay đầu về với dân. Và chính anh nói nghen, bè phái, tranh giành…

Anh Năm Ba gác nhún vai:

– Ở trên này bè phái, tham lam tàn độc, chống lại dân chưa đủ, xuống dưới tiếp tục hen.

Anh Bảy gật đầu:

– Chết rồi vẫn còn ám dân, ám cả dân tộc chắc không nhấc đầu lên nổi!

Ông Hai Xích lô trố mắt:

– Bớt giỡn nghen Bảy. Các ông là cán bộ, có nghĩa là có đảng, đảng Cộng sản à nghen. Nói vậy các ông là… các đảng, là cô hồn, âm binh thiên tướng sao?

Ông Thầy giáo trả lời:

– Tiêu chí của đảng Cộng sản là gi? Là đem lại bình đẳng cho mọi thành phần, mọi tầng lớp người; là đem lại ấm no hạnh phúc cho dân chúng; là làm cho dân giàu nước mạnh, xã hội công bằng, văn minh;… Người Cộng sản là người thực thi để có điều này.

Nhưng có như vậy đâu, họ làm ngược lại hết.

Đã từ lâu rồi chứ không phải ngay bây giờ. Như thời bao cấp, cán bộ có tiêu chuẩn riêng, gấp nhiều lần dân chúng, dân đen được 3gr (lạng) thịt thì cán bộ được từ 4 đến 6 ký, có cửa hàng bán riêng cho cán bộ, có tiêu chuẩn tàu xe, có ban chăm sóc sức khỏe riêng, có nhà khách sạn sang trọng riêng,…

Bây giờ không bao cấp nữa nhưng các tiêu chuẩn về chăm sóc sức khỏe, nhà khách,… vẫn còn đó. Cán bộ đi xe ngày càng xịn, dân chúng đi xe buýt sập xệ, đường xá ngày càng ngập nước, kẹt xe,… Cán bộ ở biệt phủ, dân chúng ở nhà chung cư chen chúc. Con cái cán bộ học ở nước ngoài, ở các nước “tư bản giãy chết”, con cái dân đen nhiều nơi còn lội bộ trong sình lầy tới tường hàng chục cây số…

Ôi thôi! Kể ra biết bao nhiêu bất công cho xiết. Ngay cả những người họ tôn vinh là Bà Mẹ Việt Nam anh hùng, đã từng cưu mang họ mà còn bị đối xử bất công. Rồi những người lính bỏ xác nơi chiến trường từ những chiến lược của họ cũng bị bỏ rơi, những người lính ở chiến trường Tây Nam, ở chiến trường phía Bắc chống Trung Quốc xâm lăng, ở hải đảo… chẳng nghe nhắc gì tới dù trên nửa cửa miệng của họ.

Một tiêu chí nữa cũng không kém phần quan trọng. Đó là, đã là người Cộng sản thì không có tâm linh, là vô thần. Vậy sao khi chết đi không hỏa táng, để “cát bụi trở về với cát bụi”?

Như vậy thì thằng Bảy, thằng Năm nói đâu có sai. Với tui thì, không thể có được người Cộng sản, đảng Cộng sản.

Bà con cô bác càng nghe càng mệt mỏi, càng nhức cái đầu. Ông Hai Xích lô gãi gãi đầu:

– Ở trên trần họ lấy tiền dân xài. Xuống dưới còn bắt dân cúng cô hồn nữa. Chứ không thì quậy hoài, dễ gì yên. Trời ơi, dân tui! Trên đe dưới búa, sống sao nổi hở Trời!

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn