Chu Mộng Long: QUYỀN TỰ DO CỦA NHÀ VĂN ĐẾN ĐÂU?

Thứ Ba, 30 Tháng Giêng 20182:30 SA(Xem: 6142)
Chu Mộng Long: QUYỀN TỰ DO CỦA NHÀ VĂN ĐẾN ĐÂU?
27336468_780603878791446_7708354592400960147_n
Hình ảnh buổi tọa đàm chiều 19-1-2018 tại Hội Nhà văn. Ảnh: FB Trần Đình Sử.
 
Chu Mộng Long

QUYỀN TỰ DO CỦA NHÀ VĂN ĐẾN ĐÂU?

Tôi luôn ủng hộ quyền tự do của nhà văn. Tự do là điều kiện thiết yếu của sáng tạo. Không có tự do, nhà văn chỉ là kẻ cơ hội, nịnh hót hoặc ăn theo nói leo.

Kiểm duyệt, theo K. Marx, là lưỡi hái tử thần giết chết sáng tạo. Kiểm duyệt chỉ sinh ra “những chiếc quái thai được tắm nước hoa”.

Vụ truyện ngắn “Bắt đầu và kết thúc” của Trần Quỳnh Nga đang được lãnh đạo Hội Nhà văn kiểm điểm và rút kinh nghiệm sâu sắc, cùng với lời xin lỗi tới bạn đọc và người dân cả nước. Đó là hành động đáng hoan nghênh, trong đó đáng đề cao vai trò quan trọng của Chủ tịch Hữu Thỉnh.

Không thể bao biện rằng, đó là "truyện ngắn diễm tình phi chính trị" khi nó mang màu sắc chính trị rõ ràng bằng trò ngợi ca kẻ cướp nước và bán nước.

Cũng không thể bao biện rằng, "ban biên tập ngu dốt không nhận ra tác hại của truyện" khi chính những người gọi Trần Quỳnh Nga là một "văn tài" đã lên tiếng chỉ trích, chửi bới những người phê bình truyện của Quỳnh Nga là "những kẻ ngu dốt, không hiểu gì về văn chương".

Bây giờ, chính sự kiểm điểm ban biên tập và loại Trần Quỳnh Nga ra khỏi danh sách kết nạp hội viên, nhiều người từng ủng hộ Trần Quỳnh Nga đã lên tiếng bêu riếu, rằng lãnh đạo Hội Nhà văn đã thực hiện chính sách kiểm duyệt, tiêu diệt khả năng sáng tạo của nhà văn(!?). 

Họ quên rằng, hiện tượng Trần Quỳnh Nga không là sáng tạo mà là “cái quái thai được tắm nước hoa” như Marx nói. Những người xem Trần Quỳnh Nga như một “văn tài” đã không thấy rằng, Trần Quỳnh Nga thực ra không có sáng tạo gì mới ngoài đã hót theo luận điệu tuyên truyền của những kẻ phản quốc, những kẻ đang rắp tâm bán nước hại dân mà tôi đã chỉ ra ở bài trước.

Cô giáo, “nhà thơ” Bảo Thương viết rằng, máu giặc cũng là máu ta, những kẻ coi Thoát Hoan như giặc là vô cảm, ác độc! Trong khi vó ngựa Mông Nguyên dưới sự chỉ huy của Thoát Hoan đã từng tàn sát không biết bao nhiêu người Việt vô tội mà một cô giáo dạy học như Bảo Thương lẽ nào không biết?

Một nhà văn khác vừa còm theo luận điệu một số nhà văn đã viết khi bênh vực Trần Quỳnh Nga, rằng sáng tạo là quyền tự do của nhà văn và tiếp nhận như thế nào là quyền người đọc. Đúng! Nhưng quyền được ngợi ca kẻ cướp nước và bán nước, bôi nhọ tinh thần yêu nước, ý chí giành độc lập chủ quyền của dân tộc, chỉ có thể là quyền của kẻ cướp nước và bán nước. Quyền ấy xứng đáng phải bị trừng trị bởi cơn bão của sự phẫn nộ của người đọc yêu nước và ý chí giữ độc lập, chủ quyền. Không có chuyện một dân tộc yêu nước, ý thức sâu sắc chủ quyền trong suốt bốn nghìn năm lịch sử lại có thể thỏa hiệp đầu hàng hay để cho cái quyền phản bội dân tộc ấy tự do lộng hành!

Nhà văn có quyền tự do sáng tạo, không có quyền tự do mượn văn chương tuyên truyền cho quân bán nước và cướp nước!

https://chumonglong.wordpress.com/…/hau-bat-dau-va-ket-th…/…
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn