Ngụy biện về độc tài của Trump luận viên

Chủ Nhật, 01 Tháng Chín 20197:40 SA(Xem: 5155)
Ngụy biện về độc tài của Trump luận viên

Mai V. Phạm

Có lẽ Việt Nam là một trong những dân tộc luôn bị cai trị bởi các nhà nước độc tài chuyên chế từ lúc hình thành cho đến nay. Trừ khoảng 10 năm 1963 – 1973 tại miền Nam được đánh giá là có dân chủ, lịch sử Việt Nam chỉ gắn liền với các triều đại phong kiến và độc tài cộng sản. Thêm vào đó là di sản hơn 2000 năm của Khổng giáo, đã khiến tính chuyên chế và tâm lý tôn sùng lãnh tụ thấm sâu vào ADN của phần đông người Việt.

Chính cụ Phan Châu Trinh đã chỉ ra: “Chẳng những vua quan chuyên chế, họ lại còn kéo cả kẻ làm cha kẻ làm chồng vào cái cạm độc ác ấy nữa. Khi còn ở trong gia đình thở cái không khí chuyên chế của gia đình, khi đến trường học thở cái không khí chuyên chế trong trường học, thì làm sao khi bước ra ngoài xã hội khỏi quen tính nô lệ chịu luồn cúi người? Cái tính nô lệ của người mình ngày nay chính là mang từ lúc trong gia đình chuyên chế mà ra vậy”. 

Trong một bài viết mới đây, tôi lên án những thay đổi có tính chuyên chế đang xảy ra ở Mỹ dưới thời Trump. Như thường lệ, một số ‘Trump luận viên’ bất chấp sự thật và lý lẽ để bạo biện cho các sai trái và vô đạo đức của Trump. Một trong những lập luận mà họ dùng để bênh vực Trump là “người Mỹ cần độc tài như Trump để nước Mỹ vĩ đại trở lại” và lấy Park Chung Hee, Tưởng Giới Thạch là ví dụ của “thắng lợi”.

Bạn đọc nào nắm rõ lịch sử thì sẽ dễ dàng nhận ra lập luận trên không chỉ là ngụy biện, mà còn thể hiện sự thiếu hiểu biết nghiêm trọng, đặc biệt về lịch sử.

1. Độc tài là kẻ thù của chính trị và dân chủ

Người có tính cách chuyên quyền có thể thành công trong lĩnh vực kinh doanh nếu họ có tài, đức thực sự. Tuy nhiên, trong chính trị, lãnh đạo độc tài luôn xem mình như ‘Thượng đế’, xem quốc dân ngu dốt, và các ý kiến trái chiều là ‘phạm thượng’, để tự quyết định mọi vấn đề. Đảng Cộng sản Việt Nam là hiện thân của độc tài chuyên chế, bởi chúng xem nhân dân ngu dốt, không đủ khả năng và xứng đáng để tham gia vào bộ máy nhà nước.

Bản chất của chính trị gia độc tài là kiêu căng bệnh hoạn. Cách thức hoạt động của họ như một cái tát mạnh vào ý nghĩa cao đẹp của chính trị: Đó là chung tay, cùng nhau giải quyết các vấn đề của xã hội. Lịch sử thế giới cũng chứng minh các nhà độc tài là mối nguy hại với nền dân chủ tự do.

– Dân chủ là chống lại sự tập trung quyền lực của cá nhân hoặc tập thể (chính quyền trung ương), đồng thời phân quyền và tản quyền đến các đại diện được cử tri bầu chọn ở chính quyền địa phương. Ngược lại, lãnh đạo độc tài thâu tóm mọi quyền lực, bất chấp ý kiến của đại đa số.

– Công dân ở các nước dân chủ không chỉ có quyền, mà còn có trách nhiệm tham gia vào các hoạt động chính trị để bảo vệ nhân quyền tự do của chính họ. Ngược lại, lãnh đạo độc tài ngăn cản sự tham gia và đóng góp thiện chí của công dân để duy trì quyền lực.

– Dân chủ tôn trọng tự do báo chí, đề cao tự do và minh bạch thông tin. Ngược lại, lãnh đạo độc tài tìm mọi cách kiểm soát thông tin ngăn cản báo chí, để tuyên truyền và mị dân.

Một khi đã nắm được quyền lực, các nhà độc tài sẽ kêu gọi thân tín đứng về phía họ chống lại nhân dân nhằm duy trì quyền lực. Ví dụ điển hình là Park Chung Hee. Năm 1979, Kim Jae-kyu, người đứng đầu Cơ quan Tình báo Trung ương Hàn Quốc (KCIA) đã dùng súng, giết chết Park Chung Hee. Nguyên nhân là do ông Kim tức giận khi Park Chung Hee ra lệnh phải thẳng tay đàn áp các cuộc biểu tình, “ngay cả khi phải trả giá bằng 30.000 sinh mạng”.

Trong buổi gặp gỡ với ông Kim, Park Chung Hee chỉ trích KCIA vì không dứt khoát đàn áp các cuộc biểu tình ở vùng Cholla. Ông Kim nói rằng, nếu thực hiện các cuộc đàn áp, sẽ có ít nhất 3.000 người phải thiệt mạng. Ông Park nói rằng, ông không quan tâm và nhấn mạnh KCIA phải tuân lệnh dù cho phải sát hại “tới 30.000 sinh mạng”.

Đặc điểm chung của các nhà độc tài là sẵn sàng tàn sát dã man tiếng nói bất đồng để duy trì quyền lực. Adoft Hitler, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh, Joseph Statin, Fidel Castro, triều đại nhà họ Kim… đã sát hại hàng triệu người dân vô tội chỉ vì họ dám bày tỏ thái độ không ưa thích chúng.

Nước Mỹ hùng mạnh và phát triển như ngày nay là nhờ vào nhiều yếu tố. Nhưng quan trọng nhất chính là nhờ sự kết hợp của đội ngũ trí thức tài, đức đã xây dựng nước Mỹ dựa trên thể chế dân chủ, kết hợp với các giá trị cao đẹp của nhân quyền, bình đẳng, bao dung và hợp tác. Nói cách khác, nền dân chủ Mỹ phát triển không phải nhờ vào một cá nhân riêng lẽ, mà nhờ sự kết hợp của nhiều cá nhân tài năng và đức độ, quyết tâm xây dựng dân chủ. Quan trọng hơn, nhờ sự đấu tranh không mệt mỏi của hàng triệu thường dân và các tổ chức dân sự, đòi quyền công dân trong thập niên 1960s nên Đạo luật Dân quyền mới ra đời, đánh dấu bước ngoặt dân chủ vĩ đại trong lịch sử nước Mỹ.

Cho rằng “người Mỹ cần độc tài như Trump để nước Mỹ vĩ đại trở lại” chỉ có thể thiếu hiểu biết về lịch sử lẫn chính trị. Đa số cử tri không bỏ phiếu cho Trump. Nền dân chủ Mỹ chống lại những lãnh đạo độc tài như Trump, thể hiện rất rõ qua Hiến pháp, cụ thể nguyên tắc “tam quyền phân lập”. Thêm nữa, lập luận trên là một sỉ nhục với đại đa số dân Mỹ, cơ quan Lập pháp và Tư pháp vì cho rằng họ quá ngu dốt để “cùng nhau” giải quyết các vấn đề của quốc gia và chỉ có Trump mới có khả năng đó.

Nước Mỹ không tuyệt hảo trước thời Trump, nhưng nếu nói “Trump giúp Mỹ vĩ đại” là chà đạp trắng trợn lẽ phải và sự thật. Theo thăm dò mới nhất của tổ chức uy tín Gallup, vai trò lãnh đạo toàn cầu và uy tín của nước Mỹ ngày càng suy giảm nghiêm trọng dưới thời Trump. Năm cuối nhiệm kỳ Tổng thống của Obama, tỉ lệ ủng hộ Mỹ tại 133 quốc gia48%. Nhưng hiện tại, chỉ có 31% người dân ở 133 quốc gia ủng hộ Mỹ. Trump đang biến Mỹ thành “trò cười của thế giới” bằng những phát ngôn ngu dốt, thì “giúp Mỹ vĩ đại” bằng cách nào? Trump ca ngợi lãnh đạo độc tài cộng sản và phớt lờ các vi phạm nhân quyền – là giá trị mà Mỹ luôn bảo vệ như lợi ích quốc gia, thì “giúp Mỹ vĩ đại” bằng cách nào?

2. Park Chung Hee và Tưởng Giới Thạch thiết lập độc tài chuyên chế

Một số người Việt cho rằng Park Chung Hee và Tưởng Giới Thạch đã thiết lập dân chủ “thành công” bằng lối cai trị độc đoán. Phải dõng dạc khẳng định rằng, ý kiến này là một cú đấm vào mặt lịch sử và hàng triệu người dân hai nước Nam Hàn và Đài Loan đã hy sinh xương máu cho dân chủ.

Park Chung Hee

Sau Thế chiến II, Park Chung Hee (1917 – 1979) đã tham gia vào một chi bộ cộng sản hoạt động bí mật trong quân đội Nam Hàn và bị kết án tử hình. Do sự hợp tác với chính quyền, ông được xóa án tử.

Vào tháng 5/1960, ông Park và một nhóm sĩ quan quân đội Nam Hàn tiến hành một cuộc đảo chính và nắm quyền kiểm soát chính phủ. Sử sách ghi lại, tư tưởng và phương thức lãnh đạo của ông Park đậm chất độc tài khét tiếng của Josepth Stalin.

Sau khi giành được quyền kiểm soát của chính phủ, ông Park đã cai trị bằng bàn tay chuyên chế từ năm 1963 đến 1979. Vào năm 1972, ông Park đã tuyên bố “thiết quân luật” (martial law), thay đổi hiến pháp để ông có thể cai trị vô thời hạn. Thay đổi độc đoán này đã đập nát nền dân chủ sơ khai của Hàn Quốc.

Sau khi ông Park bị lãnh đạo Cục Tình báo giết chết năm 1979, Choe Kyu-ha, thủ tướng dưới trướng ông Park, trở thành Tổng thống vào tháng 12/1979. Nhưng đầu năm 1980, Tướng Chun Doo-hwan đã giành lại quyền lực và tiếp tục đường lối lãnh đạo độc đoán của Park Chung Hee. Ông Chun ban hành một sắc lệnh đóng cửa các trường cao đẳng, đại học và cấm tất cả các cuộc tụ họp chính trị. Tất cả báo chí và chương trình truyền hình đều phải được kiểm duyệt. Bất kỳ sự chỉ trích nào với Tổng thống đương nhiệm và cựu Tổng thống đều bị cho là phạm pháp. Lại một lần nữa sau thời Park Chung Hee, người dân Nam Hàn tiếp tục sống trong ách cai trị độc đoán của một lãnh đạo chuyên chế khác.

Có lẽ sự kiện quan trọng nhất xảy ra dưới thời Tổng thống Chun Doo-hwan là cuộc thảm sát Kwangju. Việc bắt giữ Kim Dae-jung – là một trong những thủ lĩnh phe đối lập, đã dấy lên các cuộc biểu tình rầm rộ ở Kwangju vào ngày 18/5/1980. Chỉ vài ngày sau, ông Chun đã huy động quân đội dập tắt các cuộc biểu tình. Cuộc đàn áp này khiến cả nước bàng hoàng bởi hàng trăm người, trong đó có nhiều sinh viên đã bị quân đội thảm sát dã man.

Cuối năm 1987, ông Chun bị loại khỏi chức vụ Tổng thống sau nhiều cuộc biểu tình liên tiếp của sinh viên và áp lực quốc tế. Năm 1988, tướng Roh Tae-woo đắc cử Tổng thống, trở thành sự kiện chuyển đổi quyền lực trong hòa bình đầu tiên trong lịch sử Hàn Quốc. Tình hình chính trị Hàn Quốc đã có thay đổi tích cực sau đó, đánh dấu bằng các cuộc bầu cử quốc hội tự do vào năm 1988.

Sơ lược lịch sử Nam Hàn để thấy rằng, từ sau chế độ Park Chung Hee năm 1979, đến tận năm 1988, người dân Hàn Quốc mới trải nghiệm dân chủ thực sự. Cho rằng Park Chung Hee đã “thành công” trong việc thiết lập nền dân chủ tại Nam Hàn là phủ nhận mọi nỗ lực và xương máu của hàng triệu người dân. Nếu không nhờ sự phản đối liên tục của người dân chống đối các lãnh đạo độc tài, thì nền dân chủ đích thực đã không được thiết lập trên đất nước này, nếu không muốn nói đã bị chế độ Park Chung Hee dần xóa sổ.

Tưởng Giới Thạch

Năm 1949, sau thất bại trong cuộc nội chiến với lực lượng cộng sản của Mao Trạch Đông, Tưởng Giới Thạch cùng lực lượng Quốc Dân Đảng (Chinese National Party) đã tới hòn đảo Đài Loan, thiết lập chế độ độc đảng. Sau khi lên nắm quyền, mặc dù hứa sẽ thiết lập một nền dân chủ lập hiến, nhưng Tưởng Giới Thạch đã dùng mọi lý do để trì hoãn và duy trì chế độ độc đảng.

Hai nguyên nhân mà chế độ Tưởng Giới Thạch đã bao biện cho chế độ độc đảng (1) “dân trí thấp” nên chế độ dân chủ không thích hợp; (2) chế độ chuyên chế cần thiết vì có thể tạo ra ổn định kinh tế và chính trị. Hai luận điệu bịp bợm này đã gây ra biết bao khốn khổ và góp phần dung dưỡng các chế độ độc tài ở nhiều nước, trong đó có Việt Nam.

Bởi thế, trong suốt thời gian nắm quyền từ năm 1950-1975, Tưởng Giới Thạch và sau là Tưởng Kinh Quốc, con trai của Tưởng Giới Thạch, đã bỏ tù, tra tấn, và giết vô số người dân, mà không thông qua xét xử, để thẳng tay đàn áp bất đồng chính kiến và bảo vệ chế độ chuyên chế.

Trong suốt hơn 30 năm, trí thức Đài Loan đã đối mặt với đàn áp, oan ức, cầm tù, tra tấn, và thậm chí bị ám sát. Tuy nhiên, cuối cùng Tưởng Kinh Quốc đã nhận ra rằng, chế độ chuyên chế của Quốc Dân Đảng càng giúp nhiều người dân đoàn kết lại để chống lại nó. Ông ta nhận ra rằng, chỉ khi trao trả lại quyền lực cho nhân dân, Quốc Dân Đảng mới có thể tồn tại.

Bởi thế, vào năm 1986, Tưởng Kinh Quốc cam kết cải cách chính trị, bao gồm cho phép tự do báo chí, dỡ bỏ lệnh cấm đối với các chính đảng đối lập, và cho phép người dân biểu tình. Sau đó, lực lượng bất đồng chính kiến ​​đã liên kết lại để thành lập đảng đối lập đầu tiên của Đài Loan, Đảng Dân chủ Tiến bộ (Democratic Progressive Party). Năm 1987, Tưởng Kinh Quốc bãi bỏ “thiết quân luật” kéo dài gần 4 thập niên.

Rõ ràng, nếu Tưởng Kinh Quốc không nhận thức được quyền lực thật sự của dân chúng và cam kết chuyển giao quyền lực ôn hòa, thì Đài Loan vẫn sống trong chế độ độc đảng. Kể từ năm 2016, khi Quốc Dân Đảng bị loại khỏi lực lượng cầm quyền, đông đảo người dân yêu cầu chính quyền Đài Loan phá hủy tượng đài Tưởng Giới Thạch vì những bắt bớ, chết chóc mà ông ta đã gây ra trong suốt hơn 40 năm của thời kỳ “Khủng bố Trắng” (White Terror) và “thiết quân lập”. Hàng chục ngàn người đã bị bắt giữ và ít nhất 1200 người bị tử hình trong những năm từ 1949 đến 1992 chỉ vì bị tình nghi là chống chính phủ Tưởng Giới Thạch.

Điểm qua lịch sử Đài Loan để thấy rằng, Tưởng Giới Thạch không bao giờ mong muốn thiết lập dân chủ thực sự, mà chỉ muốn duy trì độc đảng chuyên chế. Nếu cho rằng ông ta đã “thành công” thiết lập nền dân chủ tại Đài Loan là chà đạp mọi nỗ lực và xương máu của rất nhiều người dân đảo quốc này. Nếu không nhờ những con người can đảm, đã hy sinh máu và mạng sống, đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền, thì nền dân chủ thực sự đã không thể thiết lập ở Đài Loan.

Thay Lời Kết

Trong sâu thẳm trái tim của Park Chung Hee và Tưởng Giới Thạch là tình yêu cho bản thân và quyền lực, lớn hơn tình yêu cho đồng bào mình. Nếu họ thực sự yêu đồng bào, họ đã không tìm mọi cách để duy trì độc đảng và đàn áp dã man những người bất đồng chính kiến. Một lãnh đạo tự coi mình là “trời”, xem người dân là ngu dốt, rồi đàn áp, thậm chí thủ tiêu những ai lên tiếng phản đối, là đại họa đối với mọi dân tộc.

Cứu cánh của chính trị không chỉ là tự do, mà còn là đạo đức. “Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài”. Một người tuyên bố “làm chính trị”, mà không có đạo đức, sẽ là nỗi bất hạnh và mầm tai họa đối với dân tộc. Bởi thế, phải dứt khoát lên án luận điệu bịp bợm cho rằng độc tài là cần thiết cho Việt Nam, bởi độc tài là kẻ thù của chính trị và đi ngược lại các giá trị dân chủ. Na Uy, Hà Lan, Mỹ, Đức, Úc, Nhật, Thụy Sĩ… đã thành công xây dựng dân chủ nhờ sự liên kết của toàn dân, là các minh chứng bẽ gẫy luận điệu cho rằng, một số nước cần “độc tài sáng suốt” để xây dựng dân chủ và phát triển kinh tế.

Bí mật của hạnh phúc là dân chủ và tự do. Dân chủ không phải là một “chiếc đũa thần kì”, ngay lập tức biến một nước nghèo khổ, thành phát triển vượt bậc. Lịch sử nhân loại đã chứng minh dân chủ là một phương thức tổ chức xã hội hiệu quả nhất, khuyến khích hợp tác để chung tay xây dựng một quốc gia thịnh vượng và công bằng. Mức độ dân chủ quyết định sự cường thịnh của một quốc gia. Dân chủ càng cao, người dân càng có nhiều cơ hội sống trong tự do, bình đẳng, bao dung, và hợp tác.

Ngay sau khi Park Chung Hee và Tưởng Giới Thạch qua đời, Hàn Quốc và Đài Loan vẫn tiếp tục bị cai trị bởi bóng đêm độc tài, trước khi thắp được ánh sáng dân chủ thực sự. Họ giành được thắng lợi dân chủ là nhờ sự liên kết của đông đảo trí thức, tạo nên các đoàn thể mạnh hướng dẫn quần chúng biểu tình đòi dân chủ. Còn Việt Nam chưa có dân chủ, ngắn gọn là vì phần lớn còn bám chặt tâm thức nô lệ, tự cho mình là bất lực, để dựa dẫm và cậy nhờ “độc tài sáng suốt” hoặc nước ngoài mang đến dân chủ.

_____

Tác giả: Cô Mai V. Phạm là một cựu quân nhân trong binh chủng Hải quân Mỹ.

Ý kiến bạn đọc
Thứ Hai, 02 Tháng Chín 20191:14 SA
Khách
Lời lẽ và cách dùng chữ Việt trong bài này không ngọng ngiu kiểu người ở lâu trên đất Mỹ và đã từng phục vụ cho quân đội Mỹ đặc biệt là binh chủng Hải Quân:
1)Nếu là sĩ quan phải trải qua ít nhất 4 năm trong Naval Academy, hoàn toàn không thể nói tiếng Việt trong thời gian đó kể cả sau khi tốt nghiệp ra trường đi phục vụ
2) Nếu là binh sĩ ( còn rất trẻ ) thì không đủ trình độ để viết một bài dài bằng tiếng Việt với cách dùng chữ rất giống mấy tay ( tự xưng ) trí thức ở VN. ( Cùng một trục trặc : phải xử dụng tiếng Anh suốt thời gian thụ huấn và phục vụ )
WHO ARE YOU MAI V PHAM ?
Thứ Hai, 02 Tháng Chín 20191:04 SA
Khách
... "Tác giả: Cô Mai V. Phạm là một cựu quân nhân trong binh chủng Hải quân Mỹ.."..

Sorry
Hồi đó giờ cứ tưởng em này là ...đàn ông !! ( và tên thật là Thạch Đạt Làng hay CHAB hay Dr. Tristan Nguyên. hay Trần Viết Đại Ngu )
Bài trước chắc bị chửi quá, nên viết thêm bài này tính để chữa thẹn ?. Bài viết dài mà dở, nên chắc chẳng ai đọc hết. Hơn nữa chưa đọc đã đoán được viết cái gì nên sorry khỏi đọc cho mệt 
Có điều chế ra chữ " Trump luận viên " là xúc phạm đến rất nhiều người :
1) Mạt sát những ai ủng hộ Trump như DLV của VC : viết để được trả lương ( làm ơn chứng minh Trump đã trả bao nhiêu tiền cho những người ủng hộ mình cả Mỹ lẫn Việt)
2) Bọn DLV viết để bênh vực VC không cần biết chúng có nô lệ Tàu hay không.Còn những người Việt chỉ ủng hộ Trump về những gì ông ấy làm tốt cho nước Mỹ ( i.e tỷ lệ thất nghiệp thấp nhất, người ăn trợ cấp - cỡ như Mai V Phạm hay Hồ Vĩnh Long...- bị bắt buộc phải xách đít đi kiếm việc làm)
3) Nếu Trump thực hiện độc tài được như Phác Chánh Hy của Đại Hàn, MVP và HVL, Thạch Đạt Lang, Dr, Tristan Nguyễn, Trần Viết Đại Ngu, CHAB hiện đang nằm bóc lịch mệt nghĩ trong Cincinnati
RÁNG ĐỌC CHO NHIỀU VÀ CỐ GẮNG HỌC HỎI TRƯỚC KHI VIẾT NHA MAI V PHẠM
TỘI NGHIỆP !!!
Thứ Hai, 02 Tháng Chín 201912:08 SA
Khách
Cai gi cung co mat phai ,mat trai.Doc tai chuyen che nhu cac nuoc cong San,voi ban tay sat de cai tri Dan chung.Va Dan chu nhu cac nuoc au Chau,de nguoi dan co tieng noi.Va Dan chu nhu My hien nay,mac tinh tin gia,tin thiet de vu oan gia HOA cho nguoi minh khong thich cho du nguoi do dang la bieu tuong,dai dien cho dat nuoc.Roi vien Dan hien phap, Cha dap Len dao duc,luong tam con nguoi de lam dieu bat chinh:hai nguoi,giet nguoi khong bang sung Dan,guom giao ma bang loi noi,viec lam.Cai gi cung phai co gioi han cua no,duoc gioi han boi luong tam va Dao Duc.
Chủ Nhật, 01 Tháng Chín 20198:16 CH
Khách
Dân chủ phóng túng và độc tài chuyên chế là sự đối nghịch nhau và từ lâu, sau những cách mang làm sụp đổ thế chế quân chủ, người ta đề cao "dân chủ" và ví như khu vườn tự nhiên trăm hoa đua nở mùa Xuân. Nhưng rồi trải qua các mùa hè, thu, đông nó không có sự cắt tỉa hạn chế, thì lâu ngày, qua năm tháng trở thành vườn hoang, cây cối tự nó đan móc chen lấn hỗn loạn vô trật tự cần cắt tỉa dọn dẹp ( Thế là công sản ra đời). Độc tài chuyên chế thì được coi như những lồng sắt bảo bọc vườn cây trái, tuy được cắt tỉa trông rất đẹp nhưng cây trái không tăng trưởng ra ngoài cái khuôn mẫu sẵn có rồi sẽ dần dần cằn cỗi thui chột. Nuôi dạy trẻ nhỏ thuở ban đầu nằm trong tầm tay kiểm soát bảo bọc chặt chẽ của phụ huynh để được uốn nắn cho an toàn khi trưởng thành thì sự kiểm chế nới dần để tự nhiên phát triển đó là sự trung hòa thể chế và môi trường. Tương tự như thế Xã hội mà dân trí thấp cần các nhà lãnh đạo nghiêm túc cai trị và phát triển theo dân trí dựa trên lợi ích cốt lõi quốc dân chứ không thu lợi cho cá nhân, gia đình thì sao gọi họ là độc tài?. Nước Mỹ có nền dân chủ ý thức hệ ngay từ khi lập quốc, dựa trên căn bản văn minh Thiên Chúa Giáo nghiêm túc nên phát triển không ngừng cho đến khi những khủng hoảng dân chủ phóng túng vô thần chối bỏ định luật hữu thần, đòi hỏi chế độ xã hội chủ nghĩa (qũy đạo độc tài CS) thì rối loạn làm nghèo người dân và nước Mỹ, nợ nần tăng cao, còn nuôi nợ cả nước nghèo khổ độc tài đảng trị Trung Quốc để đối đầu lại mình nữa thì "dân chủ" kiểu ấy giá tri gi?. May mà nước Mỹ vẫn còn định chế luật pháp khá nghiêm túc, bằng các hình thức phạt tù và tiền cho người vi phạm để kiềm chế "dân chủ" phóng túng nên chưa tệ hại xuống dốc như Âu Châu. Là công dân Mỹ, chúng ta muốn một tổng thống Mỹ được ca ngợi "dân chủ", ăn chơi như Bill Clinton hay mị dân như Obama đi ra nước ngoài "được" các lãnh đạo khác khinh rẻ luôn phải cúi đầu khúm núm ký kết thua thiệt, hay một vị Tổng Thống "bị" các đối tác ấm ức phê bình mà phải nể trọng tiếp đón mặc dù không vui trong lòng. Chúng ta đừng "như lũ khỉ" thấy người đối tác nước ngoài (vì chua xót khi kinh tế thua kém chúng ta) nguyền rủa chỉ trích lãnh đạo của chúng ta, rồi cũng hí hửng bắt chước a dua chửi rủa theo một cách ngu xuẩn tưởng là mình ....trí thức (ngoại trừ nhận tiền lợi nhuận để bán lượng tâm). Tác giả Mai Phạm bỏ nhiều thời giờ "nghiên kíu" rồi khẳng định phê phán một số lãnh đạo Ả châu độc tài thì biết tác giả không hiểu hết nghĩa về mô thức an bang tế thế cần nên phản biện rõ nghĩa chỉ tiết, nhưng khi biết Tác giả là phái nữ thì thôi đành "Kính nhi viễn chi "( không phải kì thị phụ nữ, trẻ con). Đọc giả thân hữu thứ lỗi.
Chủ Nhật, 01 Tháng Chín 20196:45 CH
Khách
Hết chuyện Thư Gởi Những Người Việt Hâm Mộ Trump nay lại tới bài của Cô Mai v Phạm là một cựu quân nhân trong binh chủng hải quân mỹ tho !!!

Bài trước tự nhận sống 30 năm ở Mỹ ... nên quên mịa nó chữ Việt ... đành phải viết ra IN ENGLISH cho ra vẻ có học , có chí tuệ .Hôm nay tới bài này , cũng chả khác gì bài trước : cùng mục đích và cùng yêu cầu .

Chả hiểu sao bọn họ thích mặc nhầm áo phe ta _ đội lốp _ . Tay cầm cờ vàng , bụng thì dấu đầy cờ đỏ ! Cái đó là hèn .
Để có sự khả tín cũng như chiếm được lòng độc giả là ở cách hành văn và lý luận , chứ không phải ở cái áo khoác ngoài .
Mở bài tác giả dùng câu của cụ PCT rất hay , hấp dẫn , đầy sáng tạo .Nhưng ngay lập tức , tác giả lại đi cắm chữ vào miệng những ai yêu thích TT Trump là : “người Mỹ cần độc tài như Trump để nước Mỹ vĩ đại trở lại” . Không hiểu sao , tác giả lại vu oan giá hoạ , lại khoác chiếc áo độc tài lên người khác một cách rất thoải mái , rất tự nhiên như người Hà nội ! Khoác áo độc tài lên mình những ai yêu thích cộng hoà !

Đâu phải cứ tự đội lốp cho mình rồi muốn đội lốp khác ... cho ai thì đội ! Cái vụ này nghe quen quen à nghen . Khi đã nhận mình sống và phục vụ nước Mỹ thì phải biết : Mỹ là nước có tam quyền phân lập . Không phải như Việt cộng : Việt Nam kiên định không " Tam Quyền Phân Lập " .
Có hiểu tam quyền phân lập là gì không ? Nếu hiểu được , thì TT Trump chả là cái đếch gì cả . Cũng như miền Nam xưa , tha hồ chê trách hay chửi ông Thiệu vậy đó .

Ông Trump có muốn độc tài ,yêu độc tài , thích độc tài .... hay " Những người có con gái xinh đẹp không nên để con gái một mình với Trump trong một phòng riêng " ( bài viết của tay Hồ vĩnh Long ) ... thì Lập Pháp đã trói tay ông , đảng Dân Chủ đã gào lên hơn cha chết , để chống đối . Chưa kể là Tư Pháp sẽ kết tội ..... rồi MSM truyền thông báo chí thiên tả để yên ông ta ?
Không có họ còn đặt điều nói có _ một tên mới phải mở mồm xin lỗi mới đây , hôm qua _

Quay lại bài này , tôi không tin tác giả là một cựu quân nhân trong binh chủng Hải quân Mỹ , lại càng không tin là phái nữ ... mà tin rằng đây là tay viết mướn kiếm cơm , tôi không dùng từ dư lợn viên , vì dư lợn viên cũng có tay không đớn hèn tới nỗi phải đội lốp người khác !
Lý giải : Sống tại Mỹ , người ta viết DNA chứ không ai viết là ADN . ADN L được dùng trong sách giáo khoa Việt cộng , sau này bỏ đi chữ L vì quá dài giòng văn tự , chỉ còn ADN , nguồn gốc từ chữ Pháp ,sính Pháp hơn Mỹ . Nhưng nay Mỹ hoá hết nên ngay xứ Việt cộng cũng đã dùng DNA thay cho ADN .
Tác giả dùng chữ ADN thay vì DNA , nên ta có thể suy ra nơi sống và tuổi tác giả .
Phụ nữ mà viết dài , viết dai , viết dại .... rồi phân tích chuyện chính chị chính em loằng ngoằng Park Chung Hee và Tưởng Giới Thạch ... thì đây chắc là cô bóng lại đực thì đúng hơn .

Vài hàng góp ý với HNPĐ ... buồn khi vô mạng ... mà thấy mùi khó ngửi !!!
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn