Những người 'nhìn thấy trong mù lòa' ( Còn khốn nạn thay, những người sáng mắt nhưng suốt đời mù loà )

Thứ Năm, 01 Tháng Ba 20182:00 SA(Xem: 9773)
Những người 'nhìn thấy trong mù lòa' ( Còn khốn nạn thay, những người sáng mắt nhưng suốt đời mù loà )
bbc.com
iStock Bản quyền hình ảnh iStock

Đây là điều nằm trong số những hiện tượng gây tò mò nhất trong ngành khó học thần kinh cảm nhận. Chỉ có một số ít người trên thế giới có "thị lực mù": họ mất thị giác nhưng não bộ vẫn nhận biết được một cách vô thức mọi thứ xung quanh.

Milina Cunning, người vùng Wishaw, Scotland, bị mất thị lực từ hồi bà còn ở độ tuổi 20, và sau đó nhận ra rằng bà có khả năng nhìn đặc biệt này. Trường hợp của bà đã được các nhà nghiên cứu dày công tìm hiểu.

"Nếu như tôi ném một quả bóng bàn vào đầu Milina thì bà ấy sẽ giơ tay lên đỡ và né tránh ngay từ khi bà ấy còn chưa nhận thức được điều đó," Jody Culham, một khoa học gia từng chạy scan để quét não bộ của bà Cunning, nói.


Vậy mọi dự sẽ ra sao nếu ta du chuyển trên thế giới theo cách của Milina? Đây là những gì bà tự mô tả:

"Tôi tới bệnh viện, thị lực bình thường. Tôi được gây mê, nằm mê man bất động bởi cần điều trị một số vần đề về sức khoẻ. Tôi nằm như thế trong 52 ngày. Lúc tỉnh lại, tôi chì nhìn thấy một màn đen kịt. Tôi không nhìn thấy gì hết. Họ nói là trong thời gian nằm mê man tôi đã bii một cơn đột quỵ khiến trở nên mù."

"Sau vài tháng, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Trong vòng sáu tháng, tôi nghĩ là tôi bắt đầu nhìn thấy một số màu cụ thể nhưng không ai tin tôi cả. Thế là tôi được đưa tới gặp một nhà thần kinh học, giáo sư Gordon Dutton. Ngay khi tôi gặp ông ấy thì ông ấy nhìn ra ngay vấn đề. Ông ấy xác nhận rằng tôi có "thị lực mù"."

Milina Cunning has a very unusual ability to sense her surroundings, but she cannot see Bản quyền hình ảnh The Digital Human
Image caption Milina Cunning có khả năng đặc biệt, cảm nhận được những gì xung quanh tuy không nhìn thấy

"Khi tôi tới gặp Dutton, ông ấy muốn làm vài thử nghiệm. Một trong những thứ đó là ông ấy đặt các ghế ngồi bên ngoài hành lang bệnh viện, rồi yêu cầu tôi đi qua những chiếc ghế đó. Ông ấy bảo 'Cứ đi với nhịp độ bình thường như cô vẫn hay đi.' Tôi bước đi ở nhịp bước thông thường, và va phải các ghế. Thế rồi tôi đi tới đầu bên kia của hành lang, và ông ấy nói: 'Thế này, bây giờ hãy thử bước đi nhanh hơn một chút, và lại đi qua những chiếc ghế đi.'"


"Thế là tôi bước đi nhanh hơn, và tôi đi qua các cái ghế, từng chiếc một, mà không va phải chúng một lần nào. Thật là kỳ diệu."

"Cách mà Dutton giải thích là 'Đừng nghĩ quá nhiều về nó, cứ thế mà làm thôi. Đừng nghĩ ngợi gì nhiều trong đầu.' Có sự mách bảo vô thức dẫn dắt tôi nên làm thế nào và tránh va phải ghế ra sao."

"Tôi có thể đi quanh nhà, dọn dẹp các thứ cho gọn gàng. Nhưng tôi không nhìn thấy mọi vật xung quanh. Tôi biết là có các thứ xung quanh. Não bộ của tôi cho tôi biết vậy. Khi mọi người trọng hà vứt bừa các thứ giữa phòng khách cũng vậy. Tôi nói 'mọi người cần dọn cho gọn vào để tôi không dẫm lên các thứ'. Nếu có vật gì nằm đó, chẳng hạn như túi xách hay đôi giày, thì tôi có thể nhìn thấy và bỏ qua, hoặc tới nhặt chúng lên."

"Thế nhưng nếu tôi cố nhìn vào bạn, thì tôi biết là bạn đang ngồi đó, khá gần... nhưng tôi không thể nhìn thấy bạn."

"Thật là lạ lùng, tôi nhìn thấy các thứ nhưng lại không nhìn thấy gì, bởi tôi mù."

Bài tiếng Anh đã đăng trên BBC Future.

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn