Thời trang công sở của phái đẹp hình thành thế nào?

Thứ Bảy, 29 Tháng Sáu 20193:00 SA(Xem: 2722)
Thời trang công sở của phái đẹp hình thành thế nào?
bbc.com

Thời trang công sở của phái đẹp hình thành thế nào?


Một số người cho rằng phụ nữ vẫn phải đối mặt với sự phán xét không công bằng trong lực lượng lao động vì quần áo họ mặc, nhưng những người khác cho rằng nó cho phép tự do ngôn luận nhiều hơn. Bản quyền hình ảnh Getty Images
Image caption Một số người cho rằng phụ nữ vẫn phải đối mặt với sự phán xét không công bằng trong lực lượng lao động vì quần áo họ mặc, nhưng những người khác cho rằng nó cho phép tự do ngôn luận nhiều hơn.

Những nơi làm việc gia trưởng từ lâu đã yêu cầu phụ nữ phải ăn mặc theo một cách nhất định. Nhưng dù gì chăng nữa thì trên thực tế người ta vẫn sẽ đánh giá phụ nữ qua hình thức bề ngoài.

Một giáo viên trường học ở Devon, Anh, Lindsey Bauer yêu thích thời trang. Cho dù đó là một chiếc váy kiểu nhiệt đới tươi sáng hay áo vét ngắn, cô tin rằng những gì cô mặc để làm việc, là quan trọng, rất quan trọng.

Cô mô tả việc một học sinh một lần đề nghị cô dừng lại ở hành lang, khi đó cô đang đi đôi giày màu xanh ngọc lấp lánh.

"Thưa cô, em thực sự thích đôi giày này quá, cô mua nó ở đâu ạ?" em học sinh hỏi.

Chúng tôi mới nói chuyện lần đầu và … mỗi lần chúng tôi gặp nhau trên đường đi, tôi luôn nói chuyện với em và em nói, 'Thưa cô, em đang làm việc này việc nọ, và nay đã khá về Anh văn'."

Bauer nói rằng đứng trước một lớp học toàn những đứa trẻ 15 và 16 tuổi là một trải nghiệm đáng sợ. "Bạn phải xây dựng một mối quan hệ chuyên môn với tất cả bọn họ," cô nói, "và một trong những cách nhanh nhất để tạo ra những mối liên kết đó … là bạn mặc gì."

"Là một phụ nữ, đừng để bản thân trở nên vô hình," cô nói. "Đừng ăn mặc bạo quá, đừng sặc sỡ quá … chỉ cần mặc thứ gì vượt ranh giới một chút ít và thấy mình bạo dạn hơn.

Ý thức về thời trang của Lindsey Bauer chắc chắn là khác xa so với các giáo viên già. Nhưng như Helen McCarthy, giảng viên về lịch sử tiền hiện đại ở Đại học Cambridge đã chỉ ra, sự phát triển của trang phục làm việc của phụ nữ là rất rộng lớn.

Kể từ cuối thập kỷ đầu của những năm 1900 - khoảng thời gian mà phụ nữ bắt đầu được phép giữ thu nhập của mình, ít nhất là ở Anh - thì mức độ kiểm soát đối với trang phục của họ phụ thuộc nhiều vào công việc mà họ làm.

Tại dịch vụ việc vặt, là nguồn việc làm lớn nhất vào thời điểm đó, phụ nữ có rất ít quyền kiểm soát đối với những gì họ mặc. Nó xuất phát từ quy định của ông chủ cho một nhiệm vụ cụ thể. Tuy nhiên, công nhân nhà máy có thêm một chút phạm vi để thể hiện bản thân, McCarthy giải thích.

Bên trong tạp dề hoặc áo liền quần, họ có thể mặc một chiếc áo cánh có họa tiết hoặc bí tất sặc sỡ, hoặc họ có thể đã tạo kiểu tóc theo một cách riêng.

"Điều đáng chú ý là rất nhiều công việc mà phụ nữ thời đó làm bị trả lương rất thấp," bà nói. "Đó là công việc gần như lặp đi lặp lại. Nhưng phụ nữ tìm mọi cách để thể hiện tính cách riêng, khẳng định bản thân, mặc dù vị trí của họ trong lực lượng lao động là phụ thuộc."

Ví dụ, phụ nữ chế tạo vũ khí, đạn dược và thiết bị trong Thế Chiến I chịu những quy tắc rất nghiêm ngặt về những gì họ có thể mặc. "Nhưng bạn vẫn thấy họ chùm khăn bandana sặc sỡ trên đầu hoặc dùng dây ruy băng màu mè để buộc ủng," bà nói. "Vì vậy, bất kỳ cơ hội nào họ có thể để khẳng định tính cách và phần nào đẩy lùi chống lại xu hướng đồng nhất hóa của ngành công nghiệp tư bản, là họ nắm bắt ngay."

Sau Thế Chiến I, thời trang nữ, nói chung, được thoải mái từ khoảng những năm 1920: vòng eo của áo (váy) thấp xuống và váy cao lên, nhưng nhiều công việc của phụ nữ ở thời kỳ đó đòi hỏi phải mặc đồng phục; ví dụ, y tá, người hầu bàn. Và mặc dù điều đó đã đơn giản hóa việc lựa chọn quần áo làm việc, nhưng về một khía cạnh, nó cũng đi kèm với một gánh nặng tượng trưng nặng nề.

"Phụ nữ mặc đồng phục mang một trách nhiệm tâm lý cao trong lịch sử xã hội Anh," McCarthy nói. "Đồng phục gắn liền với quân đội, và do đó, có rất nhiều sự lo lắng xung quanh việc phụ nữ mặc đồng phục trong hai cuộc Chiến Tranh Thế Giới." Việc duy trì sự tách biệt giới và nữ tính giữa sự biến động xã hội của chiến tranh được coi là quan trọng.


Tất nhiên, việc không có quy tắc đồng phục rõ ràng không phủ nhận thực tế rằng có những quy tắc không chính thức đã chi phối cảm nghĩ của phụ nữ khi họ buộc phải mặc một cái gì. Trong những năm 1960, vào thời kỳ phụ nữ chuyên nghiệp bắt đầu muốn quay trở lại nơi làm việc sau khi con đã lớn, các tổ chức phụ nữ đưa ra vấn đề về thời gian và tiền bạc mà những người phụ nữ này cần phải chi cho ngoại hình của họ. Triển vọng đầu tư vào tủ quần áo làm việc cũng như các chuyến đi thường xuyên tới phòng trang điểm đã trở thành một sự cân nhắc thực sự trong việc tính toán liệu nó có thực sự đáng để họ quay trở lại nơi làm việc hay không.

Tua nhanh đến ngày nay, và trong khi cam kết làm móng tay và làm đầu không phải là đặc trưng về khả năng làm việc của phần lớn phụ nữ, tác giả và diễn viên hài Viv Groskop chỉ ra rằng nỗ lực có ý thức trong việc quan tâm đến ngoại hình làm nổi bật những mâu thuẫn và giới hạn của nữ quyền.

Một mặt, hầu hết phụ nữ có quyền tự do lựa chọn mặc bất cứ thứ gì họ muốn tại nơi làm việc, Groskop nói. "Tuy nhiên, những thứ này không có tác dụng vì chúng ta đụng độ với thực tế - và thực tế là mọi người sẽ đánh giá bạn vì những thứ bạn mặc."

Uma Creswell, nữ doanh nhân và phó chủ tịch của City Women Network, là một người từng trải của thế giới doanh nghiệp, đã làm việc trong lĩnh vực ngân hàng từ giữa những năm 90. Làm việc trên một sàn giao dịch mà toàn bộ là đàn ông, bà nói bạn cần phải ăn mặc theo một cách nhất định để có uy tín.

"Thời đó ăn mặc rất trang trọng," bà nói. "Một văn hóa rất mệnh lệnh và kiểm soát. Quần bị đánh giá xấu … đối với nam và nữ, luôn phải là com lê, không có ngày nào được mặc bình thường - không thấy nói ngày đó … tôi sẽ không nhập cuộc được nếu không tuân thủ và không coi đó là việc hệ trọng."

Với sự ra đời của việc làm việc linh hoạt và giới khởi nghiệp ăn mặc như thông thường, thì thế giới làm việc ngày nay mặc giản dị hơn rất nhiều, bà nói, nhưng lĩnh vực ngân hàng vẫn còn khá trang trọng. "Phụ nữ vẫn được kỳ vọng phải ăn mặc theo một cách nhất định, và tôi nghĩ điều đó nói lên rất nhiều về thực tế là chúng ta đã đi được một đoạn đường nhất định, nhưng vẫn có một tiêu chuẩn nhất định ở một số vai trò nhất định.

Và các ấn tượng đầu tiên, bà nói, vẫn là hết sức quan trọng.

"Tôi đã thuê hàng trăm người trong nghề nghiệp ở thành phố của mình và tôi phải thừa nhận rằng đã có những thành kiến vô thức ở đó. Tôi nhìn người ta và - trong vòng 3 giây đầu nghĩ rằng, 'Bạn đã thực sự nghĩ về những thứ bạn đang mặc không? Bởi vì bạn đang cố gắng để có được một việc làm'."

Chuyên gia tư vấn hình ảnh và thương hiệu Isabel Spearman đồng ý rằng người ta có ý kiến đánh giá nhanh dựa trên những gì bạn đang mặc nhưng bà nghĩ rằng phụ nữ nên tận dụng điều đó. "Tôi nghĩ rằng nếu bạn học cách yêu thích những bộ quần áo mà bạn ưa mặc, thì bạn có thể sử dụng chúng như áo giáp," bà nói.

"Hãy thi đua với ai đó ở nơi làm việc, một người mà bạn ngưỡng mộ, có thời trang mà bạn ngưỡng mộ, có công việc mà bạn mong muốn, và hãy mặc cho đẹp," Spearman nói. "Bạn đang tạo ra một thương hiệu cá nhân, và bạn đang tạo ra một hình ảnh và bạn đang cho thấy rằng bạn thực sự thích việc làm đó."

Magdalene Abraha, quản lý biên tập tại một công ty xuất bản, đã bước vào thế giới làm việc ngay sau học đại học ở tuổi 21 và thừa nhận ban đầu cô cảm thấy áp lực phải tuân thủ.

"Người ta bảo tôi phụ nữ nên mặc thế nào. Giày lịch sự và bằng gót- đôi khi cao gót, váy rời, váy liền thân, chẳng có loại nào tôi đặc biệt thích."

Sau hai tuần, cô quyết định là những quy định ngầm hiểu về trang phục không dành cho cô và cô bắt đầu ăn mặc sao cho thoải mái - mà theo cô là giày vải và bộ đồ thể thao.

Khi cô bắt đầu thực hiện, các đồng nghiệp trai bắt đầu đưa bình luận công kích tiêu cực. "Tôi nhớ có lần ai đó nói với tôi rằng tôi trông như mặc bộ đồ ngủ ngay trước khi chúng tôi bắt đầu vào một cuộc họp khá rất quan trọng, vì vậy tôi không còn đường chống đỡ.

Bây giờ, ở tuổi 25, cô đã đi đến kết luận rằng "nếu tôi không thoải mái với quần áo mình mặc thì công việc của tôi bị ảnh hưởng, vì vậy chẳng có nghĩa lý gì để tôi phải không thoải mái. Tôi không biết có phải là vấn đề thế hệ hay không, nhưng tôi chỉ không nghĩ rằng việc này đảng để phải thỏa hiệp.

Abraha nói cô sử dụng phong cách độc đáo của mình như một "công cụ quyền lực". "Nó làm tôi nổi bật hơn, nên người ta nhớ đến tôi nhiều hơn nếu tôi làm tốt công việc."

Nếu bạn không làm việc ở văn phòng thì bạn có thể linh hoạt hơn một chút để ăn mặc theo ý mình. Tuy nhiên, điều đó thường nói dễ hơn làm.

Nhà văn và diễn viên hài Viv Groskop nói rằng bà có thể mặc những gì bà muốn, bất cứ lúc nào, nhưng đôi khi bà ước ai đó nói bà nên mặc gì, bởi vì "100% tự do thì cũng là cái gì như nhà tù."

Trong cuốn sách của bà 'Cách Khống Chế: Phụ Nữ Và Nghệ Thuật Nói Hay', Groskop nghiên cứu biểu hiện của sức mạnh và sự thuyết phục thông qua giao tiếp. Nhưng khi nói đến ấn tượng bạn tạo ra thông qua những gì bạn mặc, nó trở thành sự giao tiếp không lời. Về cơ bản, âm thanh bị tắt. "Ở đây có sự xung đột thực sự giữa nữ quyền và sự thể hiện của nữ tính," Groskop nói.

Helen McCarthy nói rằng thế giới của giới hàn lâm có cách tiếp cận hơi khác khi nói đến thời trang và tầm quan trọng của nó. "Bạn có thể nhận được tín nhiệm vì ăn mặc hơi lôi thôi vì các học giả được cho là sống bằng trí óc," bà nói. "Nếu bạn dành quá nhiều thời gian để chải chuốt hoặc trông hơi bóng mượt thì điều đó có thể thực sự trông hơi đáng ngờ."

"Có một thuật ngữ mà tôi nghe thấy trong giới hàn lâm gọi là 'học giả trông quyến rũ,' bà nói. "Có sự căng thẳng về việc hình ảnh đó sẽ gây ấn tượng và sự trao quyền và làm cho bạn nổi bật, hay nó sẽ đặt câu hỏi về uy tín của bạn."

Không phải ai cũng nhìn thấy những gì họ mặc khi làm việc là quá sắc thái và tượng trưng, McCarthy nói. "Tôi nghĩ chúng ta phải nhớ rằng một số lượng lớn phụ nữ đang làm những công việc mà ở đó không phải là một nơi để thể hiện cá nhân hoặc để khẳng định tính cách của mình," bà nói. "Thật ra, họ đang làm những việc thường là bán thời gian, nhỏ nhặt và lương thấp, thường là lao động chân tay và những gì họ mặc là vấn đề nhỏ nhất trong những khó khăn."

Tuy nhiên, không có nghi ngờ gì, dù có thể bị coi là phù phiếm, hoạt động chính trị của thời trang và của tự do đã nổ ra trong nhiều trận chiến vì nữ quyền.

"Bạn có thể lập luận rằng thời gian mà chúng ta dành để nghĩ về ngoại hình và việc tiêu tiền để mua quần áo là thời gian và tiền bạc có thể dành để chống lại chế độ gia trưởng," McCarthy nói. "Nhưng mặt khác, nếu chúng ta chiến đấu với chế độ gia trưởng thì trang phục có thể là áo giáp chiến đấu của ta."

Bài tiếng Anh trên BBC Capital

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn