Thư của họa sĩ Đỗ Duy Ngọc trả lời GS Nguyễn Đình Cống

Thứ Bảy, 16 Tháng Mười Hai 20173:30 SA(Xem: 6167)
Thư của họa sĩ Đỗ Duy Ngọc trả lời GS Nguyễn Đình Cống


Đỗ Duy Ngọc

H1-245
Họa sĩ Đỗ Duy Ngọc (trái) và GS Nguyễn Đình Cống (phải). Nguồn: Facebook

Kính gởi Ông Nguyễn Đình Cống

Thưa Ông,

Tôi là Đỗ Duy Ngọc, tác giả bài Toàn láo cả, hiện sống ở Sài Gòn. Hôm nay, rất tình cờ tôi đọc được bài viết của ông góp ý về bài viết của tôi. Tôi xin cám ơn ông đã đọc và cho ý kiến.

Thưa Ông,

Không biết hiện nay ông đang ở trong nước hay ở nước ngoài, nhưng ông hiểu cho rằng, nếu còn ở trong nước, việc viết ra cho hết ý mình là điều phải thận trọng và cũng rất khó khăn. Do đó, trong các bài viết của mình tôi cố gắng để đàng sau những đề tài, những con chữ ẩn dấu được những điều muốn nói mà không nói ra được. Cho nên có thể nguyên nhân sâu xa mà cả xã hội ta đang sống cùng sự dối trá tôi vẫn không đề cập đến một cách cụ thể hơn được nữa. Cầm cây bút hay gõ những câu chữ, người viết trong nước vẫn tìm cách lách tốt nhất để có thể tránh được việc buộc tội của chính quyền. Đây là công việc không dễ dàng gì dù nhiều khi vấn đề ai cũng biết và ai cũng hiểu.

Chuyện cả xã hội láo tôi đang nói đến một hiện tượng phổ biến hiện nay ở nước ta. Đương nhiên, đâu đó vẫn còn những người trung thực, thế nhưng, những tiếng nói trung thực hiện nay rất dễ dẫn đến con đường tù tội hay bị hăm doạ. Xã hội nào, chế độ nào cũng có hai mặt tốt xấu. Nhưng cái xã hội ta đang sống, mặt xấu đã trở thành phổ biến, lấn át cái tốt hiếm hoi. Trong bài viết của tôi, tôi nói đến mặt xấu và chưa đề cập đến những mặt tốt hiếm hoi đó, bởi trong một bài ngắn ngủi không thể chứa đựng được nhiều vấn đề cùng một lúc.

Tôi chỉ là một thường dân đã gần tuổi bảy mươi, không chức quyền, chẳng địa vị, chưa kể đối với chế độ này, tôi là người có một lý lịch không lấy gì làm sáng sủa. Do đó, trong các bài viết của mình tôi chỉ là người viết lên những hiện tượng, là người phản ảnh trong giới hạn của một kẻ thấp cổ bé miệng. Như vậy, tôi chẳng dám đưa ra biện pháp nào để giải quyết vấn đề vì tôi nghĩ với thân phận của mình, chẳng có ai lưu tâm đến những giải pháp của tôi.

Cả một chính quyền với biết bao ban bệ. Cả một nhà nước với lực lượng hùng hậu như thế còn không giải quyết xong thì tôi là cái thá gì mà dám đưa ra biện pháp, mà đưa ra cũng chẳng ai làm và lưu ý. Trong chế độ hôm nay, người dân chỉ răm rắp làm theo, nghe theo những chỉ thị và quyết định của một số người nắm quyền lực, tiếng nói của anh không tiếng vọng, như giọt nước trong biển khơi. Hiểu được vậy cho nên tôi chẳng dám đề ra biện pháp nào, bởi suy cho cùng, biện pháp tốt nhất là xoá hết làm lại, mà chuyện này đâu dễ, phải không ông?

Chúc Ông sức khoẻ.

Kính chào Ông.

Nguồn: FB Đỗ Duy Ngọc

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn