Ai là người chịu trách nhiệm cao nhất cho vụ VN Pharma?

Thứ Bảy, 06 Tháng Mười Một 20218:00 SA(Xem: 2524)
Ai là người chịu trách nhiệm cao nhất cho vụ VN Pharma?

AVvXsEiqqBIyjOvQNcYBXqIk0SNvKzmpdeTAm06pEhCNOan-fgmJbj5vKjkLueLkNw5v57BF3mWesAum-thk6QaD0xshcMxLcEgq6MtJRyerYUp2rvrKV3G4aauL9OhgU99_FUvWdhpGMz3IPPXmPRWf0Ka9o3oRInsd5lL_akeMo4nNav-yh0yR631svErkJw=w400-h266

 

Ngành Y luôn nhận được những lời phàn nàn mà chủ yếu nói về thái độ phục vụ, sự vô cảm, thiếu tận tụy. Xem bệnh nhân như hình nhân, như khách hàng hái ra tiền còn bác sĩ hành xử như cái máy.

Môt số bác sĩ kê đơn theo chỉ định của những đồng tiền của trình dược. Một số trình dược là ma cô bán thuốc giả. Thuốc giả được nhập từ những công ty có thương hiệu và đàng sau nó, dư luận cho rằng có các VIP bảo trợ.

Tình trạng cỗ máy ngốn tiền của bệnh nhận thất đức như trên hiện nguyên hình trong vụ án VN Pharma bán thuốc giả, thậm chí thuốc ung thư giả mà như nhiều nạn nhân đã kêu gào. Một số thầy thuốc Việt Nam chỉ coi bệnh nhân (bất kể bệnh gì), là khách hàng, họ coi việc kê đơn bán thuốc là việc kinh doanh đơn thuần. Nghĩa là lợi nhuận càng cao, doanh thu càng lớn thì tổng thành lợi nhuận càng lớn, làm giàu càng nhanh.

Những người này họ chỉ coi bệnh nhân là đối tác kinh tế, mà khi giao dịch không cần bất cứ một thỏa thuận hay hợp đồng nào cả. Với họ, tiền là trên hết. Giống một nhà văn đã viết "sống chết mặc bây - tiền thầy đút túi"...

Còn hơn thế nữa, người bệnh phải bán đi tất cả mọi thứ để có tiền mua thuốc và chữa trị. Vậy mà chúng bán thuốc giả với giá cắt cổ làm bệnh nhân và toàn thể gia đình khổ hơn. Những đứa trẻ mất đi chỗ dựa, tình cảm, sự chăm sóc, giáo dục của cha mẹ. Những bậc làm cha mẹ lá vàng còn ở trên cây khóc lá xanh đã sớm lìa cành. Nguồn tích lũy cho tương lai của gia đình bị nướng vào cơn bệnh, nhưng hóa ra lại là thuốc rởm.

Trách nhiệm của bộ trưởng là dẹp cho bằng được nạn gian thương trong ngành y, không ai được phép đùa giỡn, làm giàu với tính mạng và sức khỏe của toàn dân.

Nhưng bà bộ trưởng thời đó đã không làm được mà chính vị cục trưởng quản lý dược, bây giờ là thứ trưởng, chính là gian thương số 1 trong ngành y.

Vậy bà Nguyễn Thị Kim Tiến suy nghĩ như thế nào, và có khỏi thoát khỏi trách nhiệm không?

Khi vụ án VN Pharma nổ ra, một bệnh nhân ung thư đã viết tâm thư cho bộ trưởng, xin trích dẫn lại vì tính thời sự vẫn y nguyên.

Đừng để bệnh nhân ung thư trở thành những con chim ẩn mình chờ chết vì thuốc giả

(Trần Đồng là tài khoản Facebook của chị Đồng Thị Luyện, là bệnh nhân ung thư vòm họng 5 năm trước. Chị điều trị bệnh tại Bệnh viện Ung bướu TP.HCM. Chị đã vượt qua 35 đợt xạ trị và 6 đợt hóa trị theo phác đồ điều trị.

Sau quá trình điều trị ung thư thành công, chị thường xuyên đi kiểm tra sức khỏe. Chị cũng tham gia Câu lạc bộ ‘Cuộc chiến ung thư’ với hơn 4.000 thành viên tham gia. Chị là một trong những người thắp lửa tinh thần và chia sẻ những khó khăn, kinh nghiệm trong quá trình điều trị ung thư)

“Kính gửi bộ trưởng bộ y tế và các cấp thẩm quyền cao nhất.

Chúng tôi thay mặt cho CLB Cuộc Chiến Ung Thư và hàng trăm ngàn bệnh nhân ung thư đang phải oằn mình chịu đựng những cơn đau, những vật vã của từng đợt hóa chất mà níu giữ thêm từng giây phút sự sống gửi tới các vị huyết tâm thư

Trong các vị đã từng có người thân bị ung thư chưa? Có chứng kiến cảnh người thân của mình đau đến tím tái cả người, đến dại cả mắt và không thể kiểm soát nổi cơn đau chưa? Có từng chứng kiến cảnh một người khụy xuống cầu xin bác sĩ hãy cố cứu họ, cho họ thêm một thời gian ngắn để họ nhìn thấy đứa con duy nhất bước chân vào giảng đường đại học rồi họ sẽ an lòng nhắm mắt chưa? Có từng chứng kiến bàn tay nhỏ xíu nhoài về phía người mẹ nằm bất động với tiếng khóc đòi mẹ nghe đến nhói lòng chưa.

Còn nhiều, nhiều lắm những khuôn mặt thiên thần với đôi mắt tròn vo không hiểu vì sao mình phải chết. Tiếng khóc nghẹn ngào không thành tiếng của mái đầu bạc đưa tiễn đứa con duy nhất, và những tháng ngày nai lung ra trả nợ những gì họ cố gắng vay mượn những tưởng giành được đứa con từ tay tử thần.

Có thấy được cảnh những bệnh nhân đã phải bán hết nhà cửa và những gì còn sót lại chỉ để cho người thân sống thêm một thời gian ngắn ngủi. Có từng chứng kiến người thân của mình trước khi từ giã cõi đời vẫn chảy dài nước mắt và cầu xin cho thêm thời gian để con họ thêm cứng cáp chưa? Những nỗi đau không thể thốt lên lời và không thể viết thành văn.

Hàng ngày phải chứng kiến hết thành viên này đến thành viên khác trong CLB ra đi mà bất lực không thể làm gì cho họ. Những cái ôm động viên, những cái siết tay và lau cho nhau những giọt nước mắt đã cố ghìm sao vẫn cứ trào ra sau sự ra đi là nỗi đau để lại.

Nếu chứng kiến những cảnh như vậy bọn bất nhân đó có dám làm không? Có dám đánh cắp cả niềm hy vọng cuối cùng những con bệnh khốn khổ ấy không? Có ai trả lời giùm chúng tôi những câu hỏi đó không? “ Hỏi trời, trời chẳng thấu. Hỏi đất, đất không hay” Bây giờ chúng tôi biết hỏi ai, biết hy vọng vào ai sẽ bảo vệ được chúng tôi, cho chúng tôi niềm hy vọng được sống.

Ai cũng tâm niệm rằng : còn người còn của nên hy sinh hết tất cả, bán nhà cầm cố mọi cái có thể, chỉ hy vọng người thân của mình qua khỏi và làm lại từ đầu. Có người chồng tranh thủ khi người vợ mệt quá thiếp đi thì chạy ra ngoài làm thêm một, hai cuốc xe ôm để kiếm thêm chút tiền trang trải, vì quá mệt mỏi đã bị tai nạn.Và khi chết không nhắm nổi mắt, vì anh là người thân duy nhất của người vợ đang nằm trên giường bệnh. Các vị nghĩ sao khi những đồng tiền cuối cùng thấm đẫm mồ hôi nước mắt và cả máu nữa lại được đổi chác với một mớ thuốc giả, để rồi họ chết trong tức tưởi và tuyệt vọng.

Chúng tôi yêu cầu các cấp có thẩm quyền điều tra lại thật rõ ràng và xử thật công bằng đúng người đúng tội, phải trả giá đúng những gì chúng đánh cắp lấy đi của những người bệnh khốn khổ.

Ai đã chống lưng đằng sau sự việc và có đường dây, có tổ chức mới trót lọt một việc tày trời như vậy. Tại sao một tội ác giết người hàng loạt như vậy mà chỉ xử có 12 năm tù. Rồi cải tạo tốt, rồi những khuất tất đằng sau và thế là chỉ như một thời gian ngắn nghỉ ngơi chúng lại nhởn nhơ, chỉ có gia đình bệnh nhân là nỗi đau còn mãi.

Tôi gọi đó là hành động giết người vì chúng đã lấy đi của chúng tôi niềm hy vọng sống, chúng đã cướp số tiền bán chút tài sản cuối cùng và chúng tôi chết trong sự mất niềm tin, trong sự nhẫn tâm của đồng loại.

Tại sao những lô thuốc nhân đạo khi được gửi sang lại lòng vòng mãi với các thủ tục, để rồi hết date vẫn chưa kịp tới tay những con bệnh đang ngày đêm ngóng chờ những viên thuốc mang cho họ hy vọng sống. Tại sao số thuốc giả đó được ai dọn dường để nhanh chóng các thủ tục mà hợp thức hóa như vậy? Còn có bao nhiêu vụ chưa được phanh phui và bao nhiêu nạn nhân trong các bệnh viện chết oan chưa được làm sáng tỏ?

Xin đừng ngụy biện và quanh co, xin đừng hướng dư luận sang một khía cạnh khác hòng xóa đi tội tiếp tay cho tội ác. Chúng tôi là những người bệnh đang khắc khoải sống đếm từng tháng, từng ngày và thậm chí từng giờ nếu dùng nhầm thứ thuốc giả đó.

Chúng tôi nhân danh và thay mặt cho hàng trăm ngàn bệnh nhân ung thư tên toàn cõi Việt Nam yêu cầu thẩm tra lại toàn bộ sự việc, xét xử đúng người đúng tội và không dung túng cho tội ác.

Hãy cho chúng tôi được thấy sự công bằng của cán cân công lý.

Hãy bảo vệ chúng tôi, cho chúng tôi quyền được hy vọng và quyền được sống.

Hãy cho chúng tôi niềm tin như chúng tôi vẫn hằng động viên nhau : Ung thư không phải là dấu chấm hết”.

(hết trích dẫn)

*Vụ Sao Thái Dương sao rồi?

HOÀNGLINH
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn