Xu thế du lịch trượt tuyết mới ở Canada

Thứ Hai, 29 Tháng Tám 20223:00 SA(Xem: 1530)
Xu thế du lịch trượt tuyết mới ở Canada

Cassidy Randall

BBC Travel

Greg Hill

Nguồn hình ảnh, Greg Hill

Bông tuyết nhẹ nhàng tụ lại trên đôi vai khoác áo của Greg Hill khi ông bắt đầu trượt tuyết trên ván trượt, hướng dẫn nhóm chúng tôi lên một ngọn núi ở Rogers Pass thuộc tỉnh British Columbia. 

Khi đó là tháng 2, thời điểm vàng để trải nghiệm thánh địa trượt tuyết này, nằm cách thị trấn Revelstoke chưa đầy 70 km – nơi mà Hill xem là quê nhà trong hai thập kỷ rưỡi qua. 

Giải thích về việc  cách chúng ta lựa chọn mua hàng của chúng ta có thể tạo ra những khác biệt trong cuộc chiến chống biến đổi khí hậu, ông dừng lại, giơ gậy trượt chỉ vào một cây thông nữa đã bị chết.

Phát thải carbon

“Có vẻ ít nhất một phầ tư cây cối ở đây đã chết,” ông nói và giải thích vì sao dịch bọ thông ngày càng tồi tệ lại là một dấu hiệu của tình trạng biến đổi khí hậu, đó là bởi mùa đông không đủ lạnh hoặc đủ dài để chúng chết bớt.

Nếu nó có vẻ cuộc trò chuyện đó quá mô phạm cho chuyến trượt tuyết có hướng dẫn, thì việc đó là có chủ ý. 

Đó là ngày đầu tiên trong một cuộc phiêu lưu mới độc đáo; một trong những chuyến trượt tuyết bền vững nhất mà du khách được phục vụ vào lúc này trong kỷ nguyên du lịch khí hậu có ý thức. 

Hill, vốn cũng là vận động viên chuyên nghiệp và nhà hoạt động nổi tiếng với việc tham gia thảo luận về khí hậu trong lĩnh vực trượt tuyết, chào mời các tour này trên một trang web mới có tên 57 Hours, kết nối những người có máu phiêu lưu với các hướng dẫn viên được chứng nhận trên toàn thế giới. 

Ông thiết kế tour trượt tuyết có hướng dẫn bốn ngày ở vùng núi xung quanh Revelstoke hoàn chỉnh với giao thông bằng xe điện, điều phối các bữa ăn lấy tại chỗ và qua đêm ở những cơ sở xanh, và – có lẽ quan trọng nhất – giúp khách hiểu được phát thải carbon của bản thân họ và chỉ cho họ cách để giảm xuống.

Vào năm 2010, Hill trở nên nổi tiếng khi leo núi và trượt tuyết đến hai triệu feet chiều cao trong chỉ một năm đi tour trượt tuyết, kỳ tích trải rộng 71 ngọn núi trên hai bán cầu. Kể từ đó, ông đã lập các kỷ lục khác về độ cao và tốc độ. 

Tuy nhiên, trong hành trình đó, ông nhận ra một điều: khoảng cách ngày càng lớn giữa sự giàu có mà ông có được từ việc dành thời gian hòa vào thiên nhiên – niềm vui, sự yên bình, sự phấn khởi, cân bằng, đơn độc – và cách ông tiếp cận thiên nhiên.

Nguồn hình ảnh, Angela Percival/Arcteryx

Chụp lại hình ảnh,

Greg Hill đã nỗ lực giảm mức xả khí thải carbon của bản thân mình và tạo cảm hứng cho những người khác làm điều tương tự nhằm bảo vệ môi trường

Mặc dù đa phần hành trình phiêu lưu của ông là trượt tuyết bằng sức người, ông vẫn lái xe đến điểm đầu đường mòn trên chiếc xe tải chạy bằng dầu diesel của mình và từ đó thường chuyển sang xe trượt. 

Ông bay đến các nước khác để đến những vùng địa hình hiểm trở bằng trực thăng, trú ở các nhà nghỉ có bồn tắm nước nóng và phòng xông hơi và ăn đồ ăn được đưa đến từ khắp nơi trên thế giới. Tất cả những thứ phục vụ cho chuyến đi của ông đều để lại những đám khí thải từ việc đốt nhiên liệu hóa thạch.

Bước ngoặt

Năm 2014, ông dính tuyết lở trong một lần trượt tuyết ở Pakistan. Ông may mắn thoát nạn mà chỉ bị gãy một chân, nhưng khi nằm bẹp một chỗ để hồi phục, ông không ngừng bị ám ảnh với suy nghĩ: điều gì sẽ xảy ra nếu ông chết ngay lúc đó?

“Di sản của tôi là gì? Các con tôi sẽ nhớ đến tôi vì cái gì?” ông nói với tôi. “Tôi thích đẩy giới hạn của phiêu lưu và truyền cảm hứng cho mọi người theo đuổi ước mơ của họ. Nhưng trong đó không hề có quan tâm thực sự cho thế giới.”

Hy vọng sẽ làm gương cho mọi người thông qua các nền tảng mà ông tạo ra với tư cách vận động viên chuyên nghiệp, Hill đã thay đổi hoàn toàn cách trượt tuyết của mình bên cạnh những thay đổi lối sống khác. 

Ông bán xe trượt tuyết và bắt đầu để xe tải ở nhà. Trong một thời gian, ông đạp xe đến tất cả các điểm đến trượt tuyết. Nhưng rất ít người muốn nhập bọn cùng ông, ông nói, "bởi vì ai mà muốn đạp xe 15 km, đi bộ 6.000 feet, trượt tuyết và đạp xe thêm 15km nữa? Nhưng khi đó không có lựa chọn thực sự nào khác." Và đây là điều quan trọng mà ông đã nhận ra, ông nói: mọi người sẽ chỉ hành động khi có các lựa chọn khả dĩ để mọi việc dễ dàng hơn.

Nguồn hình ảnh, Chris Rubens

Chụp lại hình ảnh,

Chuyến đi trượt tuyết có hướng dẫn viên đi kèm theo kiểu mới bao gồm việc dùng xe ô tô điện, ở trong các khách sạn thân thiện với môi trường, và dùng các bữa ăn chế biến từ thực phẩm địa phương

Khi xe ô tô điện ra thị trường, Hill đã mua một chiếc: đó là chiếc Chevy Bolt hai bánh. Chiếc xe hatchback nhỏ xíu này cực kỳ lạc lõng giữa những chiếc SUV và xe tải vốn phổ biến ở các thị trấn trượt tuyết có tuyết rơi dày. 

Hill nói đùa rằng ông đang đợi xe tải điện giá rẻ ra thị trường để phù hợp với sở thích đi vào vùng núi non hiểm trở, nhưng với một thùng thiết bị trên mái xe và lái cẩn thận trên đường trơn, ông làm cho chiếc Bolt hoạt động hiệu quả. 

Trong bộ phim năm 2019 của mình có tựa là Electric Greg, ông ghi lại hành trình leo núi và trượt tuyết ở 100 đỉnh núi mà không cần nhiên liệu hóa thạch, ông gọi chiếc xe là "phương tiện cho ý tưởng phiêu lưu bền vững". Giờ đây, nó là phần quan trọng trong những tour mới mà ông dẫn như là cách để thúc đẩy, dẫn tới sự thay đổi – và đem đến cho mọi người lựa chọn dễ dàng để họ tự thay đổi.

Khi khách đặt tour với Hill, ông cho khách trượt tuyết lựa chọn, hoặc là thuê xe điện ở Kelowna (sân bay gần Revelstoke nhất) để họ có thể thử trải nghiệm tự lái xe điện, hoặc ông sẽ đón họ bằng chiếc Bolt. 

Nhóm trượt tuyết của tôi đã chọn Bolt, và trên đường đến Rogers Pass trước đó, trong khi điều khiển tài tình chiếc bán tải lách trên bùn trên đường cao tốc, Hill giải thích ông sạc xe thường thế nào (chiếc Bolt thường đi được hai chuyến đi về mới cần được cắm sạc tiếp), và cách ông lắp ổ cắm sạc tại nhà như thế nào – ổ cắm 240 volt đơn giản bên ngoài nhà, giống kiểu cần cho máy giặt và máy sấy.

Thay đổi ở cấp độ cá nhân 

Leo núi trên tuyết được nửa chừng, chúng tôi dừng lại để nạp nhiên liệu cho chính mình. 

Chúng tôi lấy ra sandwich và đồ ăn nhẹ mà chúng tôi mua ở Terra Firma's Kitchen, quán ăn mà Hill chọn làm điểm hẹn vào buổi sáng; nó thuộc về một trang trại địa phương vốn cung cấp nhiều thực phẩm họ nuôi trồng, khi mà Hill sẽ tìm mọi cách chuẩn bị cho cái ông gọi là ‘bữa tối 100 dặm’, với càng nhiều món lấy trong phạm vi bán kính đó càng tốt. 

Trong khi chúng tôi ăn, hướng dẫn viên hỏi chúng tôi đã làm những công việc chuẩn bị của mình chưa.

Trước chuyến đi, Hill yêu cầu chúng tôi tính toán lượng phát thải carbon cho cuộc sống bình thường. Thay vì bị choáng ngợp trước mức độ khủng của con số - “Đừng quá khắt khe với mình, chúng ta cũng phát thải nhiều như dân Bắc Mỹ thôi... nhưng chúng ta có rất nhiều thứ mình có thể làm,” ông nói – chụp ảnh là khởi đầu tốt để làm tốt hơn. “Mục tiêu là hướng đến có tiến triển, chứ không phải sự hoàn hảo.”

Sự hoàn hảo trong lĩnh vực này ở cấp độ cá nhân gần như là không thể; để loại nhựa ra khỏi sản phẩm đòi hỏi thay đổi hệ thống sâu rộng, sử dụng các nguồn năng lượng xanh đủ loại, đại tu giao thông công cộng, và nhiều thứ khác nữa. Mà như thế là có quá nhiều thứ phải làm. 

Nhưng những thay đổi cá nhân cho chúng ta cảm giác làm chủ khi đối mặt với khủng hoảng khí hậu, Hill nói. Và khi cộng lại tất cả thay đổi ở bản thân chúng ta có thể thúc đẩy sự thay đổi rộng lớn đó.

Ý tưởng giảm phát thải

Phần còn lại của hành trình leo núi của chúng tôi dành riêng cho ý tưởng làm giảm phát thải hàng ngày, như ăn chay trong tuần; một phúc trình hồi năm 2019 của Ủy ban Liên Chính phủ về Biến đổi Khí hậu cho thấy việc giảm thịt, vốn cần nhiều carbon để sản xuất hơn là rau và trái cây, có thể giảm hơn một nửa lượng khí thải nhà kính của dân số thế giới. 

Hoặc người tiêu dùng có thể cân nhắc việc ‘tính giá xanh’ của các công ty điện lực, theo đó cho phép mọi người trả một khoản tiền nhỏ để tìm nguồn năng lượng tái tạo cho ngôi nhà của họ. Và giải pháp thị trường này – mà theo đó mọi người có thể tận dụng sức mạnh của đồng tiền của họ - thường đưa đến thay đổi nhanh hơn là giải pháp chính trị.

Nguồn hình ảnh, Greg Hill

Và, dĩ nhiên, có việc chúng tôi chọn kiểu trượt tuyết này thay vì đi trượt tuyết như lâu nay vốn phát thải nhiều. Một ngày trượt tuyết bằng trực thăng cho một người phát thải carbon gần bằng lượng carbon của vé hạng phổ thông trên chuyến bay từ New York đến Los Angeles; và mỗi chiếc trong đội xe xúc tuyết dùng để chăm sóc các khu trượt tuyết tiêu hao năm gallon diesel mỗi giờ.

Do trong những ngày còn lại của chuyến đi, Hill sẽ đưa khách trượt tuyết đến những ngọn núi khác trong vùng trên chiếc Bolt để đi chơi trọn ngày theo tour bằng sức người có hướng dẫn trên lớp tuyết dày mà vùng Revelstoke được biết đến, cũng như thúc đẩy dùng sản phẩm tại chỗ cho bữa ăn sáng, hộp đồ ăn trưa và ăn tối, không nghi ngờ gì, chúng tôi đã giảm phát thải carbon khi lựa chọn hình thức trượt tuyết này.

Khi chúng tôi đứng lên đỉnh ở một góc đầy tuyết và bắt đầu tháo lớp da leo núi ra khỏi ván trượt để chuẩn bị đi xuống, tôi hỏi Hill liệu ông có nghĩ rằng kiểu tour bền vững mà ông tổ chức sẽ phát triển thành xu hướng hay không.

“Anh có biết hình vẽ hai đứa trẻ ngồi trên gối của ông nội chúng và hỏi ông đã làm gì trong cuộc chiến chống biến đổi khí hậu?” ông trả lời. “Tôi muốn mình có thể nói với các cháu những gì mình đã làm. Và tôi hy vọng những người khác cũng nghĩ như vậy, bởi vì chúng tôi cần mọi người cùng tham gia.”

Khi chúng tôi trượt qua rừng, đám bụi tuyết đánh dấu nơi chúng tôi đi qua, dễ chấp nhận rằng sống chậm và đi du lịch dựa vào cộng đồng bản địa có thể giúp bảo vệ trái tim mùa đông này.

Đó là khởi đầu có ý thức chứ không là gì khác.

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn