Republican – Đảng Cộng Hòa

Thứ Tư, 24 Tháng Giêng 20185:00 SA(Xem: 9731)
Republican – Đảng Cộng Hòa
DangCongHoa
Phân biệt chủng tộc. Phân biệt giới tính. Bọn Cộng Hòa đó! Đó là những từ ngữ gần như gắn liền với nhau – ít ra là, theo lời của đa số giáo sư, nhà báo, và những người nổi tiếng. Vậy họ có đúng không? Hãy nhìn lại lịch sử nhé.

Đảng Cộng Hòa (Republican Party) được thành lập vào năm 1854. Chủ trương đầu tiên của Đảng Cộng Hòa, được thông qua tại đại hội đảng toàn quốc đầu tiên vào năm 1856, là cam kết đánh bại, trích lời, “hai thánh tích của sự man sợ: đa thê và nô lệ.” Hai thánh tích đó được lan rộng vào những vùng lãnh thổ Phía Tây.

Các nhà Cộng Hòa lo sợ rằng khi những vùng lãnh thổ đó trở thành những tiểu bang, đa thê và nô lệ có thể trở thành thông lệ trong cuộc sống đời thường ở Mỹ. Đa thê – sự kết hôn giữa một người đàn ông và nhiều người phụ nữ – hạ thấp phụ nữ và biến họ thành hàng hóa. Nô lệ, mặt khác, đã làm điều tương tự đối với người da đen.

Các nhà Dân Chủ phản đối các nhà Cộng Hòa và chủ trương chống nô lệ của họ vào năm 1860 đến mức, chỉ 6 tuần sau cuộc bầu cử vị tổng thống Cộng Hòa đầu tiên, Abraham Lincoln, Republican president, Abraham Lincoln, tại bang South Carolina, một tiểu bang thống trị bởi Dân Chủ, đã bỏ phiếu để ly khai khỏi liên bang.

Cuộc nội chiến diễn ra sau đó là cuộc chiến tranh đẫm máu nhất trong lịch sử nước Mỹ. Nó đã dẫn đến sự thông qua, bởi các nhà Cộng Hòa, Tu Chính Án 13, vốn trao tự do cho những người nô lệ: Tu Chính Án 14, vốn trao cho họ quốc tịch; và Tu Chính Án 15, vốn trao cho họ quyền bỏ phiếu. Vào năm 1870, thượng nghị sĩ da đen đầu tiên và dân biểu da đen đầu tiên đã được tuyên thệ nhậm chức – cả hai đều là Cộng Hòa.

Thậm chí, tất cả các dân biểu da đen trong Hạ Viện cho đến năm 1935 đều là người Cộng Hòa. Và tất cả nghị sĩ da đen cho đến năm 1979 đều là người Cộng Hòa. Hơn nữa, thành viên nữ đầu tiên của Quốc Hội là một người Cộng Hòa; và nghị sĩ Hispanic đầu tiên đều là người Cộng Hòa. Và nghị sĩ Châu Á đầu tiên? Bạn hiểu rồi nhé.

Các nhà Cộng Hòa cũng đã giữ cam kết để bảo vệ quyền lợi phụ nữ. Vào năm 1863, bộ luật chống đa thê (Morrill) đã được thông qua bởi quốc hội kiểm soát bởi phe Cộng Hòa để chấm dứt nạn đa thê. Vào năm 1920, sau 52 năm bị đảng Dân Chủ chống đối, tu chính án 19 đã được thông qua, nhờ ơn Đảng Cộng Hòa kiểm soát quốc hội, vốn gây áp lực lên tổng thống Dân Chủ Woodrow Wilson để từ bỏ sự chống đối của ông đối với quyền phụ nữ.

Vào đợt kiểm phiếu cuối cùng, chỉ 59 phần trăm dân biểu Dân Chủ và 41 phần trăm nghị sĩ Dân chủ đã ủng hộ quyền phụ nữ bỏ phiếu. So sánh con số đó với 91 phần trăm dân biểu Cộng Hòa với 82 phần trăm nghị sĩ Cộng Hòa. Đúng là đã có một cuộc chiến chống phụ nữ – và nó đã được dẫn dắt bởi Đảng Dân Chủ. Nhưng trong khi Đảng Cộng Hòa đã giành chiến thắng quan trọng cho nữ quyền, cuộc chiến cho quyền dân sự của người da đen vẫn còn rất xa.

Vào thập niên 1920, tổng thống Cộng Hòa Calvin Coollidge đã tuyên bố rằng quyền của người da đen cũng quý giá như những người công dân khác. Ngược lại, khi nhà điền kinh nổi tiếng Jesse Owens, một nhà Cộng Hòa, đã thắng 4 huy chương vàng tại Thế Vận Hội Olympic 1936 tại Berlin, ông ta đã bị làm lơ bởi tổng thống Dân Chủ Franklin Roosevelt. Roosevelt chỉ mời những vận động viên Olympic da trắng đến Nhà Trắng.

Hai thập niên sau, chính tổng thống Cộng Hòa, Dwight Eisenhower, người đã gửi Sư Đoàn Nhảy Dù 101 để hộ tống học sinh da đen vào trường Little Rock Central High khi thống đốc Arkansas, ông Orval Faubus – một nhà Dân Chủ – đã từ chối tuân thủ lệnh của toà án để hội nhập tất cả trường học công lập của tiểu bang.

Bộ luật Dân Quyền 1960, vốn cấm thuế bỏ phiếu (poll taxes) và những biện pháp kỳ thị chủng tộc khác, vốn muốn kìm nén người da đen bỏ phiếu, đã bị trì hoãn (filibuster – một thủ tục trong Thượng Viện) bởi 18 nhà Dân Chủ cho hơn 125 giờ. Không có một nhà Cộng Hòa nào đã phản đối bộ luật đó. Bộ luật tiếp theo, bộ luật Dân Quyền 1964, là một trong những bộ luật tiêu biểu nhất trong lịch sử nước Mỹ. Nó, cũng tương tự, đã thoát khỏi sự trì hoãn bởi các nhà Dân Chủ, nhờ vào sự ủng hộ của phe Cộng Hòa.

Tuy nhiên, có thể bạn nghĩ rằng, tất cả những thứ đó là trong quá khứ. Đảng Cộng Hòa đã làm gì cho phụ nữ và người da đen trong thời gian gần đây chứ? Câu trả lời mà bạn nghe thường xuyên từ các giáo sư, nhà báo và người nổi tiếng là…”Họ chẳng làm gì cả.” Và lần này, họ có thể rất đúng. Họ đúng bởi vì Đảng Cộng Hòa đối xử với người da đen và phụ nữ như bao người khác: một cách công bằng. Đảng Dân Chủ thì chưa bao giờ, và vẫn chưa hề làm như vậy. Các nhà Dân Chủ ngày nay đối xử với người da đen và phụ nữ như những nạn nhân, những người không có khả năng để thành công tự lực.

Sự thật là, đây chỉ là một sự khinh thường mới. Cho nên, chỉ có một đảng chính trị với lịch sử lâu dài kỳ thị chủng tộc và giới tính, và đó không phải là Đảng Cộng Hòa (mà là Đảng Dân Chủ). Tôi là Carol Swain, cho Đại Học Prager.

Ku Búa @ Cafe Ku Búa, theo Prager University, The inconvenient truth about the Republican Party

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn