Tôi ước gì tôi bị điếc. Điếc để mỗi ngày khỏi phải nghe VTV nói ba xàm ba láp, mấy em teen ngoài quán trà sữa bàn tán chuyện não rỗng và nhảm nhí. Điếc để khỏi nghe tiếng ồn, tiếng còi, tiếng chửi đầu hẻm hay tiếng karaoke ồn ào mỗi tối.
Tôi ước gì tôi không biết đọc để khỏi phải hiểu những dòng tin tiêu cực mỗi ngày xuất hiện trên Facebook, về sự thật của xã hội tôi đang sống hay về lịch sử bị che giấu của đất nước này. Vì nếu không biết đọc thì cuộc sống tôi chắc sẽ đẹp hơn rất nhiều với những hình ảnh mấy em gái xinh hay những clip hài câu view vô bổ.
Tôi ước gì tôi vô cảm để khỏi cảm thấy đau lòng khi nghe tin dân bị tịch thu đất, khi nghe bên hàng xóm có người chết vì tai nạn giao thông, hay nghe bạn nào đó đi biểu tình rồi bị bắt. Vì nếu trở nên vô cảm thì khỏi phải bận tâm tới những thứ đó, thì cuộc sống này sẽ trở nên lạc quan biết bao nhiêu.
Nhưng tôi không bị mù, không bị điếc và cũng không vô cảm. Bây giờ, tôi chỉ ước mình biến mất. Mạnh là biến khỏi thế gian này, còn nhẹ thì biến khỏi cái đất nước và xã hội này. Vì chẳng biết chừng nào đường phố thôi ngừng ngập mỗi khi mưa, chừng nào giá xăng ngừng tăng hay giá tiền ngừng mất giá.
Tôi cũng chẳng bao giờ biết chừng nào những sự bất công tôi nói sẽ ngừng tồn tại, chừng nào chính quyền này mới hết tham nhũng và người dân được quyền yêu nước. Tôi cũng chẳng thể tưởng tượng nỗi đất nước này bao giờ mới bình thường như bao đất nước khác. Vì đó là chuyện quá xa vời.
Vậy thì tôi thà làm người bị câm, điếc và vô cảm còn hơn phải giả vờ những điều bất thường xung quanh tôi là bình thường. Bây giờ, tôi chỉ ước gì mình biến mất.
Ku Búa @ Cafe Ku Búa