Nguyễn Tấn Cứ - Kính tiễn anh, nhà văn Trần Hoài Thư

Thứ Ba, 28 Tháng Năm 20245:09 CH(Xem: 1674)
Nguyễn Tấn Cứ - Kính tiễn anh, nhà văn Trần Hoài Thư

ththu_09

Năm 1972 tôi có đọc đâu đó một truyện ngắn của Trần Hoài Thư với một cái tựa cực kỳ mơ mộng “Bay theo mùa chim đổi xứ“.

Truyện viết về một người lính đang trên đường về thăm người yêu, trên một đoạn đèo hoàng hôn hoang vắng. Bỗng nhiên anh cảm thấy dưới kia là vực sâu sương mù nắng vàng quá đẹp, đẹp đến nỗi anh nhấn ga và chiếc jeep lao đi mất hút .

Chắc là anh đã tới thiên đường để quên đi cuộc chiến tranh điên loạn. Một cuộc chiến mà chỉ một tay “thám kích“ như anh mới cảm nhận được. Một cuộc chiến nồi da xáo thịt chỉ có người trong cuộc mới cảm thấy đau thương, muốn chạy trốn muốn rời đi để đến một nơi nào đó hoang vu không có dấu chân người, không còn đạn bom vung vãi thịt da buồn.

Tôi mê văn anh từ đó và bất cứ truyện ngắn nào có tên Trần Hoài Thư tôi đều đọc một cách chân thành.

ththu_10

Cách đây vài năm, các bạn ở bên Mỹ quốc có gởi cho tôi một vài tập “Thư Quán Bản Thảo“ được đóng gáy một cách công phu, do anh Trần Hoài Thư thực hiện, được chính anh làm thủ công làm bằng tay. Tôi càng kính trọng anh hơn.

Kính trọng một văn tài của nền văn học Việt Nam Cộng Hòa và anh đã không làm cho văn chương Việt Nam Cộng Hòa không bị mai một. Càng làm cho tôi kính trọng hơn khi anh đã một mình cô đơn dưới ‘’căn hầm thời đại“ mày mò từng trang một để lưu lại cho sau nầy …

Việc anh làm thế giới sẽ không bao giờ quên, và sự ra đi cũng là niềm tiếc thương không bao giờ phai nhạt vì “Thư Quán Bản Thảo“ vẫn lưu truyền. Anh ra đi an bình nha anh Trần Hoài Thư.

NGUYỄN TẤN CỨ 28.05.2024

(Tranh chân dung Trần Hoài Thư của họa sĩ Trương Đình Uyên và một tập Thư Quán Bản Thảo)

Ý kiến bạn đọc
Thứ Tư, 29 Tháng Năm 20248:45 CH
Khách
Nhớ anh nhất ... và chỉ có anh vạch mặt bọn văn nô bồi bút viết theo đơn đặt hàng . Bọn theo đóm ăn tàn hải ngoại xuýt xoa khen Nỗi Buồn Chiến Tranh của Bảo Ninh ... ôi thôi đủ thứ từ ngữ tán tụng : can đảm , anh hùng , tả thực ....
Thật ra họ ca tụng chế độ XHCN , nay đã cởi và mở , đang hoà hợp hoà giải dân tộc .... tóm lại họ chống cộng nhưng không rõ công sản là gì ? Xin được trích lại đoạn anh Đối Thoại Với Nhà Văn Bảo Ninh :
" Thưa nhà văn Bảo Ninh,
Tôi đã rưng nước mắt trên những trang giấy về nỗi chán chường cùng cực của một thế hệ bị đẩy vào lò nướng, nhưng tôi không thể không phẫn nộ khi anh dùng nỗi buồn chiến tranh ấy để cố ý xuyên tạc bôi nhọ một hàng ngũ thất thế.
Xin đọc lại đoạn tả một trung úy thám báo bị phe các anh bắt làm tù binh: “Tên nom to con nhất trong bọn, mắt trái bị báng súng dộng lòi ra, máu hòa nước mưa nhuộm đỏ nửa mặt, đưa con mắt lành nhìn Kiên cười khẩy, và khàn khàn nói, nhe hàm răng trắng ởn. – Ba nhỏ đó trình quý anh, tụi này làm thịt cúng hà bá rồi… Mấy nhỏ la khóc quá trời…” (NBCT, trang 51, 52).

Rõ ràng anh có một trí óc sáng tạo có một không hai. Anh tốt nghiệp khóa 3 trường viết văn Nguyễn Du mà. Nhưng anh đã không hiểu gì về vai trò của thám báo. Nhiệm vụ của thám báo là dò thám, lấy tin. Trinh sát, viễn thám, thám báo, biệt kích, những danh xưng, dù có khác nhau, nhưng nhiệm vụ là phải tuyệt mật. Chúng tôi chỉ dùng tai và mắt để nghe ngóng và rình mò và báo cáo về Bộ Chỉ huy.
Toán trưởng thường thường mang cấp bậc thiếu úy hay chuẩn úy. Riêng cấp bậc trung úy chỉ dành cho trung đội trưởng mà cấp số thường trên hai mươi người. Như vậy, không tên lính thám báo nào lại ngu độn đến nỗi xâm nhập vào một mật khu, lại bắt mang theo ba cô chị nuôi, để cho các anh theo dõi bắt lại. Riêng anh cho người chỉ huy là trung úy, thì rõ ràng anh có một chủ ý thấy rõ.

Cứ tưởng tượng đến một nhóm bảy người dưới sự chỉ huy của một tên trung úy vào mật khu để bắt ba con mồi, thúc súng đằng sau, hét hò, bận bịu để mang ra khỏi rừng, giữa lúc quân chính quy các anh thì dầy đặc, rõ ràng là một câu chuyện hoang tưởng và xuyên tạc có chủ ý.
Trung úy ở hàng ngũ chúng tôi cũng học nhiều trường, từ trường học, đến trường lính. Tối thiểu họ cũng có tú tài. Họ có học thức. Với cấp bậc trung úy, ít ra họ cũng có kinh nghiệm chiến trường.

Họ không ngu độn như vậy đâu. Ngay lời nói của viên trung úy tù binh kia cũng đủ cho biết cái dối trá, phóng đại. “Ba nhỏ đó tụi này làm thịt cúng hà bá rồi. Mấy nhỏ la khóc quá trời”. Nội câu trả lời kia cũng đủ cho thấy cái chủ ý, cái căm thù hằn học, mà chỉ có những cai tù trong trại học tập mới dành cho những con người thất thế.
Hễ là thầy giáo thì phải hãm hiếp nữ sinh. Hễ là sĩ quan tác chiến là phải mổ mật mổ tim nhân dân cách mạng.
Thì ra đầu óc anh vẫn còn bị nhồi sọ bởi cái luận điệu tuyên truyền của chế độ. Hay cũng vì nhờ những đoạn này mà nhà nước đã cho NBCT được xuất bản và được cho phổ biến rộng rãi?"

Nhớ anh và chị nhà ! Cõi nhân gian hợp rồi tan ! Mừng anh gặp lại chị sau một tháng âm dương xa cách ... !!
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
VIDEO HNPD
Giao Kèo
Web tham khảo