Đông về nơi cõi ly hương - Nguyễn Nhơn

Chủ Nhật, 29 Tháng Mười Hai 20199:59 CH(Xem: 5240)
Đông về nơi cõi ly hương - Nguyễn Nhơn

34o
Đông về nơi cõi ly hương - Nguyễn Nhơn

Đêm Đông

Chiều chưa đi màn đêm rơi xuống
Đâu đấy buông lững lờ tiếng chuông
Đôi cánh chim bâng khuâng rã rời
Cùng mây xám về ngang lưng trời
Thời gian như ngừng trong tê tái
Cây trút lá cuốn theo chiều mây
Mưa giăng mắc nhớ nhung, tiêu điều
Sương thướt tha bay, ôi! đìu hiu

Đêm đông, xa trông cố hương buồn lòng chinh phu
Đêm đông, bên song ngẩn ngơ kìa ai mong chồng
Đêm đông, thi nhân lắng nghe tâm hồn tương tư
Đêm đông, ca nhi đối gương ôm sầu riêng bóng ...

( Nguyễn Văn Thương và Kim Minh )

NÀNG ĐÔNG

Xuân sang lộng lẫy tóc mượt xanh

Hạ hồng nắng điểm sáng long lanh

Thu vàng e ấp khoe xiêm mới

Đông về tím ngắt áo mong manh

Bốn nàng thiếu nữ nàng út Đông

Mắt chẳng long lanh má chẳng hồng

Thân thể khẳng khiu ôm nhựa sống

Thịt da buốt giá ủ tim nồng

Mưa bôm bảo đạn gió xung phong

Nàng Đông bám trụ vững như đồng

Run tay ôm lá gom về cội

Giữ gốc cây già khỏi tróc long

Ma thét quỷ la cơn gió lộng

Thiên thần sấm sét diệt tàn phong

Hạt mầm giữ lại núi sông

Ấm hơi bén rể trổ bông đâm chồi

Rồi làn sóng đỏ bủa vây quanh

Thôn xóm thị thành ngập máu tanh

Song dồi dứt đỏi thuyền lìa bến

Gió xô bứt cuống lá xa cành

Cá dữ đói mồi hồn oan khuất

Sóng cuồng cuốn mạng xác tan tành

Giữ chặt mầm non trong lá nát

Trời thương xô đẩy tấp bến lành

Gió cùm bảo xích nhốt thân Đông

Nhưng không nhốt được trái tim nồng

Sấm sét tập trung thân bất khuất

Tuyết phong cải tạo chẳng nao lòng

Chân dầm sỏi đá mưa tức tưởi

Đầu trần thân trụi rét căm căm

Sống chết mong manh tâm chí cốt

Đóm tàn bùng cháy đốt tối tăm

Chín mươi ngày hay chín mươi năm

Nhả hết tơ vương mãn kiếp tằm

Tơ xuân nắng dệt vẫn hoa gấm

Rừng vàng biển bạc ngọc Viễn Đông

Lệ phùn thương tiếc dạ bâng khuâng

Nàng Đông nằm xuống lót chân Xuân hồi

Măng mầm nụ lộc đơm cơi

Xôn xao én liệng mừng trời Tự Do

Đất lành chim hót líu lo

Mai quàng đào nhón hôn vò thủy tiên

Gió ngoan chào chị nắng hiền

Bồ câu rỉa cánh bên hiên Thanh Bình

Giáng Sinh 2016

Bình Dương Nguyễn Thị Ngoan

MÙA ĐÔNG HOÀNG LIÊN SƠN

Cuối Thu trên đất Mỹ, trời thấm lạnh

Nhớ về mùa Đông Hoàng Liên Sơn

Cuối tháng chạp, một chín bảy sáu

Hai ngàn “cải tạo viên” Miền Nam

Đáp tàu Hồng Hà ra Bắc “đi du học”

Trên sông Lòng Tàu, tàu trôi êm ả

Cửa biển Cần Giờ lướt qua lúc chiều buông

Một bạn tù lắc lư thổ huyết láng lay

Trên chiếc tàu sóng vùi, gió vập lúc đêm về

Trong âm u, bỗng hiện lên ánh hào quang

Quanh thân người tù nho nhã, hiền lành

Người tu sĩ thánh thiện Nguyễn Văn Thuận

Trong cõi mông lung, người tù thấy lòng êm ả

Mường tượng ánh sáng kia soi chiếu đường về

Đổ bộ Bãi Cháy, Hải Phòng

Sau ba ngày đêm lắt lay trên Biển Đông

Một nửa nhắm Cao Bằng, Lạng Sơn thẳng tiến

Một nửa rẻ về Tây Bắc Hoàng Liên Sơn

Trung tâm Cải tạo Trung ương số 1, Lào Kay

Mùa Đông năm ấy thật là khắc nghiệt

Ngày khổ sai trên đỉnh đồi gió lộng rét căm căm

Đêm về khí núi lạnh buốt xương, nhức óc

Suốt canh trường dựa cột ngồi run rẩy

Sức mỏn, hơi mòn, chợp mắt lúc tàn canh

Ngày tháng trôi qua biền biệt đến cuối Đông

Một buổi sáng, tỉnh giấc nhìn ra song cửa

Hoa bang nở rộ, trắng núi đồi

Mùa Xuân đến đem lại sức hồi sinh

Cửa tù mở, nhìn phía xa xa

Đỉnh Fansipan tuyết phủ, lắp lánh ánh thiều quang

Cụm mây trắng lững lờ trôi như tranh thủy mạc

Lòng người tù êm ả giữa ánh xuân quang

Nguyễn Nhơn

MÙA ĐÔNG DƯỚI RẶNG TRƯỜNG SƠN

Mùa Đông Trường Sơn

Có nắng vàng hiu hắt

Tiếng tù ca ủ ê

Suối A mai chảy dài ra Bến Ngọc

Đường ta đi qua Dốc Phục Linh

Đường ta đi, đường nghĩa, đường tình

Đường đi hạnh phúc, chúng mình đấp xây”(*)

Hạnh phúc nào đâu thấy

Những tang thương và tủi nhục

Của người thua trận ngậm ngùi

Đào đấp con lộ ngoằn ngoèo

Lượn quanh chân núi

Để xe trâu đưa đón

Những người vợ tù Miền Nam

Ngàn dặm tìm gặp mặt chồng

Trèo đèo, vượt suối, sang sông

Gánh gạo nuôi chồng, nước mắt rơi rơi”(**)

Nhìn “những gót chân ngày xa xưa

Sợ lấm trong bùn khi mưa”(***)

Ngày nay đâu còn nữa

Chỉ còn những bàn chân chai sạn

Tảo tần nuôi bầy con nhỏ dại

Chắt chiu chút ít quà

Mỗi năm đôi lần

Gởi bù đắp cho chồng, tù nơi xa

Mùa Đông Trướng Sơn lạnh lắm

Chiếc áo ngự hàn năm cũ

Biết chồng có đủ ấm hay không?

Nguyễn Nhơn

(*) Thiếu tá Đạt, Tiểu khu Bình Tuy

(**) Thơ Bình Dương

(***) Nhạc: Tôi đưa em sang sông

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn