Tự do không tự nhiên rơi xuống

Thứ Năm, 03 Tháng Mười 20198:00 SA(Xem: 6116)
Tự do không tự nhiên rơi xuống
Trong một thời gian rất ngắn, có ít nhất hai vụ kết án và bắt giữ công dân Việt đã diễn ra. Cả hai vụ đều thiếu sự công minh và thiếu cả tư cách của một quốc gia có luật pháp về quyền con người.
image1

Ảnh tư liệu của HTL

Hai người phụ nữ lớn tuổi, tiểu thương ở Đồng Nai, bị kết án 11 năm tù vì đã viết biểu ngữ và kêu gọi chống luật đặc khu vào năm 2018. Chị Vũ Thị Dung, một trong hai người, bị bắt cóc khi đi đám cưới của bạn. Và cả chị Dung lẫn chị Nguyễn Thị Ngọc Sương đều không được yêu cầu luật sư hay gặp mặt gia đình trong một thời gian dài, cho đến khi họ chuẩn bị ra tòa. Thậm chí, ra trước phiên tòa giả hình ấy, người nhà của hai phụ nữ ấy cũng không được vào dự.

Gần hơn là vụ bắt giữ công dân Nguyễn Vượng ở Lâm Đồng. Cả trăm công an rầm rộ bao vây nhà của anh, bắt đi, lục soát căng thẳng – mà theo mô tả thì không khí còn nghiêm trọng hơn cả vụ vây bắt 4 người Trung Quốc làm và tàng trữ 13 tấn ma túy ở Gia Lai. Nguyễn Vượng chỉ dùng công cụ livestream của facebook để bày tỏ chính kiến của mình, bày tỏ sự dứt khoát với chủ nghĩa cộng sản. Dù quan điểm chính trị riêng của Nguyễn Vượng được bảo vệ bằng Hiến pháp Việt Nam, nhưng tiếc là ở đất nước mà chúng ta đang sinh tồn, Hiến pháp thuộc về nhân dân, đành thúc thủ trước bạo cường và man rợ thuộc về nhà cầm quyền.

Hiến pháp Việt Nam vẫn ghi rằng bất đồng chính kiến với chủ nghĩa cộng sản là quyền, chứ không phải là tội.

Rất nhiều những chuyện quái gở như vậy đã xảy ra tại Việt Nam, đến mức dần trở thành chuyện bình thường. Và bình thường đến mức bị nhạt nhòa trước mắt của đám đông. Đoàn Thị Hồng, bà mẹ có con nhỏ dưới 36 tháng tuổi vẫn bị công an bắt cóc và phớt lờ lời chất vấn từ phía luật sư. Những vụ điều tra dài ngày kèm thêm sự khủng bố tinh thần nhiều hình thức trong trại tạm giam để buộc nhận tội như trường hợp anh Lưu Văn Vịnh, Nguyễn Văn Đức Độ… đều là những vết nhơ của đời sống có luật pháp, nhưng lại không được nhiều sự chia sẻ, không được nhiều người dám cùng lên tiếng kêu đòi công lý cho họ. Sợ hãi và thủ phận vẫn còn là một màn sương dày đặc, không cho con người nhìn thấy nhau, không cho phẩm giá và lẽ phải của con người được trỗi dậy.

Nhưng đám đông người Việt lại vẫn luôn truyền tai nhau một cách hớn hở về những thông tin Hoa Kỳ thương chiến với Trung Quốc, ra những đạo luật về vấn đề Tây Tạng, Duy Ngô Nhĩ, Hồng Kông… như một phép cứu cánh tinh thần. Nhưng đã đến lúc mọi người cần phải nói với nhau tỉnh giấc, thoát khỏi giấc mơ chờ sung rụng.

Sẽ chẳng có tổng thống Trump nào, hay sự tan rã nào của Trung Quốc sẽ tự nhiên đem lại dân chủ và nhân quyền cho người Việt Nam cả.

Chỉ vỗ tay và hy vọng thì không đủ. Một nước Việt Nam cần những con người cùng nhau thực sự hành động để đi đến những sự thay đổi mang tính hiện thực. Sẽ chẳng có trái sung ngon ngọt nào rơi vào cái miệng sợ hãi và há to chờ thời mang tên Việt Nam.

Bài tập đầu tiên cho những đổi thay, là từ ngay bây giờ, mỗi con người cần quan tâm hơn và lên tiếng về việc vì sao người dân Việt đang rên xiết với đất đai bị cướp bóc, vì sao những người tù nhân lương tâm đang bị đối xử hà khắc và oan ức từng ngày, vì sao luật pháp đang bị chà đạp bởi những kẻ đang cầm nắm quyền lực…

Hãy tự hỏi mình, bạn đã tìm thấy sự phẫn nộ trước sự bất công đang chà đạp đồng bào chưa? Bạn đã bao lần quay mặt để được yên phận mình mà không ray rứt trước nỗi đau của người cùng màu da, tiếng nói?

Đừng tự so sánh với Hồng Kông, đừng lo sợ tương lai Việt Nam sẽ như Tây Tạng… nếu chỉ là chờ đợi thụ động. Nếu có một thể chế mới ngẫu nhiên xảy đến, đất nước này nhiều khả năng sẽ lại bị cầm nắm bởi bọn cơ hội, hèn nhát và vô lương tâm mà thôi. Bởi nuôi dưỡng hèn nhát, chúng ta sẽ nhận lại hèn nhát. Nuôi dưỡng sự ích kỷ, chúng sẽ là nạn nhân của ích kỷ.

Tôi viết những dòng này, bởi có không ít người Việt hôm nay thích chọn làm khán giả thông minh trước thời cuộc hoặc đóng vai tiên tri đại ngôn sáng thế, né tránh thực tế đầy nước mắt, máu và oan khiên của đồng bào mình. Đừng quên bất kỳ sự thay đổi nào trong lịch sử, khán giả vô tâm hay tiên tri đại ngôn rồi chỉ lộ hình là kẻ ăn bám và đánh cược với thời đại. Bạn không thấy dân tộc này đã mang nặng và đủ đau về những kẻ như vậy sao? 

 Tuấn Khanh
Ý kiến bạn đọc
Thứ Sáu, 04 Tháng Mười 201910:01 CH
Khách
Bài viết ai oán của một tâm hồn yêu nước thật sự đơn côi, như con chim bị bầy đàn bỏ rơi lạc lõng rời rạc kêu khan trong bão tuyết. Cả một dân tộc với niềm kiêu hãnh truyền thống tự hào anh dũng của cha ông nay chỉ còn vài con én bay lượn cố vực lại mùa xuân, trong khi những đàn én khác đang tìm nơi trú ẩn mơ mộng tiếc nuối những mùa xuân đã qua đi, hay lặng thinh mong đợi ánh sáng mang lại mùa xuân mới. Mây mù bất tận phủ bầu trời do nhưng đàn quạ đen và những con kên kên rỉa rói xác người không cho ai nhìn được không gian bốn mùa ngay cả khi trời đang xuân. Đảng Cộng Sản đang làm mất đi mùa xuân dân tộc và gần 90 triệu con dân vẫn nhẫn nại chờ đợi một biến cố như Hồng Kông, Venezuela mà không ai tích cực động thủ, ngoài trừ bọn chen thủ lợi và chờ phép lạ rơi xuống từ trên trời như các tiên tri hay sấm ký : Bất chiến tự nhiên thành.
Những mong người trong nước có sự khôn ngoan và can đảm tập hợp sức mạnh đòi hỏi công lý cho những Thị Dung, Ngọc Sương, Nguyễn Vượng, cho Formosa, Trần huỳnh Duy Thức và cho chính mình như Hồng kông cương quyết bất khả nhượng, mạnh mẽ đòi hỏi chủ quyền người dân đừng bỏ lỡ cơ hội buông rơi những lãnh đạo khiến họ tuyệt vọng phải trốn chạy lưu vong. Xin những người Việt hải ngoại biết kiếm chế lợi ích cá nhân hay gia đình đừng gởi tiền hay rửa tiền làm giàu cho Công Sản để được chút bổng lộc chúng ban cho, vì thời buổi này chẳng ai chết đói trong nước cả. Xin đừng hô hào chống cộng, xuống đường xuông ở những nơi an toàn, rồi bôi mặt chụp mũ hạ bệ đánh phá nhau để tranh dành quyền lợi, hay chỉ vì ghen tức từ những sai sót cá nhân nhỏ người khác, mà tự nguyện làm công cụ không công cho Cộng Sản. Nếu vị nào dư can đảm vỗ ngực xưng tên chống cộng triệt để để chụp mũ người khác, không gì bằng trở lại VN biểu tình cùng đồng bào, như một số các bạn trẻ đã và đang làm, xin đừng nhắn danh những thành tích trống rỗng từ quá khứ để đánh phá làm cản trở những người đấu tranh cho dân chủ VN.
Hy vọng đây không phải là lời chia sẻ để giã từ thân hữu.
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn